← Quay lại trang sách

Chương 1908 Con đường thuộc về riêng mình(3)

Mật tông vừa lúc thừa dịp Thiếu Lâm Tự ở thời kỳ thung lũng nhất thì thỏa thích phát triển lực lượng trong đất Trung Nguyên. Mật tông lúc trước bị Thiếu Lâm Tự chèn ép sắp diệt môn nay chính thức nổi lên ở đất Trung Nguyên, thậm chí có hơi hướm địa vị ngang ngửa Thiếu Lâm Tự.

Đương nhiên tất cả điều này đều không dính dáng gì tới Hoan Hỉ Miếu, tuy hiện tại bọn họ vẫn xem một phần của Mật tông, nhưng trên thực tế đã bị loại khỏi Mật tông.

Tuy Hoan Hỉ Miếu gặp chuyện như vậy là tự chuốc lấy, nhưng từ tông môn xếp tốp ba Mật tông biến thành bộ dạng như hiện giờ, đệ tử của Hoan Hỉ Miếu không thể nào chấp nhận.

Lúc này đừng nói hoan hỉ gì đó, bọn họ có thể bảo chứng không khóc đã là giỏi lắm rồi.

Cho nên trong khoảng thời gian này có một số đệ tử của Hoan Hỉ Miếu nảy ra ý tưởng thoát khỏi Mật tông, thậm chí có võ giả trên Hóa Thần cảnh cũng nghĩ như vậy.

Dù sao võ giả Hóa Thần cảnh đặt ở võ lâm Trung Nguyên cũng có thể xưng bá một phương địa vực, võ giả Tiên Thiên có thể lăn lộn rất tốt trong một tiểu thành, bọn họ không cần thiết canh giữ ở nơi thiếu sức sống như Hoan Hỉ Miếu, để rồi sống vật vờ.

Nếu là trước kia, người của Hoan Hỉ Miếu làm như vậy thì sẽ sợ bị cường giả Hoan Hỉ Miếu truy sát, nhưng vấn đề là hiện tại Hoan Hỉ Miếu còn lại bao nhiêu cường giả?

Tiêu Ma Gia và Dạ Già Nam chết trong tay Tô Tín, Long Tàng Tôn Giả bị buộc tự phế võ công, hiện tại đã đi chỗ Đại Hoan Hỉ La Hán bế quan, làm bạn với một tồn tại không biết sống hay chết.

Những người khác hoang mang lo sợ, hiện tại người của Hoan Hỉ Miếu thật sự muốn trốn chạy khỏi miếu.

Trong đại điện sảnh chính của Hoan Hỉ Miếu, một Dung Thần cảnh của Hoan Hỉ giáo thở dài nói: "Mấy vị sư đệ, hiện tại Hoan Hỉ Miếu đã thành ra như vậy, các ngươi còn muốn kiên trì sao?”

Một phiên tăng dáng người cao lớn, tướng mạo uy mãnh quát chói tai:

“Lệ Ma Già! Nếu như không có Hoan Hỉ Miếu, ngươi hiện tại có thể được tu vi như vậy sao? Hiện tại nhìn thấy tông môn gặp nạn thì ngươi muốn trốn tránh, ngươi có xứng với sự dạy dỗ của Hoan Hỉ Miếu ngày xưa không? Có xứng đáng với Long Tàng sư huynh không? Nếu như không có Long Tàng sư huynh thì từ hai năm trước chúng ta đã bị Tô Tín kia diệt môn!"

Lệ Ma Già lạnh lùng cười nói: "Bác Tôn, ngươi bớt giảng những đạo lý lớn với ta đi, hiện tại Hoan Hỉ Miếu biến thành bộ dạng như vậy là ai dẫn tới? Còn không phải bọn họ mà ra!?”

“Trước khi Đại Hoan Hỉ La Hán bế quan giao hết sự vụ của Hoan Hỉ Miếu cho bọn họ, kết quả hiện tại bọn họ quản lý Hoan Hỉ Miếu thành ra thế này, hiện tại ngươi còn muốn khiến chúng ta tiếp tục mòn mỏi canh giữ Hoan Hỉ Miếu, chôn cùng bọn họ sao?”

Lệ Ma Già thốt mấy lời này ra khỏi miệng, đám người có mặt đều im lặng.

Thật ra lúc trước Long Tàng Tôn Giả tự phế võ công cũng quyết giữ lại Hoan Hỉ Miếu khiến bọn họ rất cảm động.

Nhưng vấn đề là cảm động không thể xem như cơm ăn, làm người nên hiện thực một chút thì hơn, bọn họ đều là tồn tại cảnh giới Dung Thần tuổi tráng niên, còn có thể sống trên trăm năm, lúc này chọn chôn cùng Hoan Hỉ Miếu mới thật sự là không khôn ngoan, cho nên bọn họ cũng chuẩn bị hiện tại thoát khỏi Hoan Hỉ Miếu, tìm đường ra khác.

Bác Tôn thấy sư huynh đệ xung quanh đều giữ im lặng, hiển nhiên hơi đồng ý lời của Lệ Ma Già, thậm chí có chung ý tưởng với Lệ Ma Già, hắn không kiềm được nản lòng thoái chí thở dài nói: "Mà thôi, các ngươi muốn đi thì đi đi, nhưng ta sẽ không đi.”

“Nếu như không có Hoan Hỉ Miếu, Bác Tôn này chỉ là một tên ăn mày lang thang trên đồng hoang Tây Cương, không biết khi nào sẽ vùi thây trong bão tuyết hoặc gió rét.”

“Chỉ cần có người thì còn có Hoan Hỉ Miếu, các ngươi đi, ta sẽ luôn canh giữ Hoan Hỉ Miếu cho đến chết!”

Mấy võ giả Dung Thần cảnh đứng lên, chắp tay vào nhau vái Bác Tôn một cái.

Bọn họ kính nể sự lựa chọn của Bác Tôn, tiếc rằng bọn họ cũng có con đường mà mình phải đi.

Khi bọn họ định rời đi thì đỉnh núi chỗ Hoan Hỉ Miếu bỗng rung rinh, từ sau núi truyền đến một luồng hơi thở khủng bố, dường như bốc thẳng lên tầng mây.

Mọi người ở đây đều nhìn nhau một cái, lúc này bọn họ cũng bất chấp có đi hay không, mà là trực tiếp xoay người lao về phía sau núi Hoan Hỉ Miếu.

Phía sau núi Hoan Hỉ Miếu đã tụ tập nhiều đệ tử, bọn họ nhìn nơi Đại Hoan Hỉ La Hán bế quan, trong mắt tràn ngập kích động và một chút không dám tin.

Dù sao Đại Hoan Hỉ La Hán đã bế quan trăm năm, kết quả không một chút tin tức, thậm chí đệ tử của Hoan Hỉ Miếu đều cho rằng Đại Hoan Hỉ La Hán đã viên tịch quy khư.

Dù sao Đại Hoan Hỉ La Hán và trụ trị hiện tại của Kim Cương Tự, cường giả cảnh giới Chân Vũ ‘Bảo Nhật Như Lai’ Sách Nam Triệt là người cùng một thời đại, chẳng qua Sách Nam Triệt kinh tài tuyệt diễm thăng cấp Chân Vũ, Đại Hoan Hỉ La Hán thì yếu kém hơn chút, hắn lựa chọn bế sinh tử quan, nhưng hiện tại trăm năm đã qua, dù Đại Hoan Hỉ La Hán chưa chết, e rằng tuổi thọ sắp hết, hắn còn có khả năng sống sao?