← Quay lại trang sách

Chương 1914 Thái độ cứng rắn(2)

Đồng Vũ Dương nói với Hoàng Bỉnh Thành:

"Hiện tại Hoan Hỉ Miếu tuy rằng là diễn trò hài, nhưng tồn tại cảnh giới Chân Vũ vẫn rất đáng gờm, cho nên nhờ Hoàng đại nhân thông báo cho Tô đại nhân biết một tiếng.”

Đồng Vũ Dương biết trong đông đảo cường giả dưới trướng Tô Tín thì tư lịch của hắn nông nhất, tuy hiện tại hắn được Tô Tín giao cho trách nhiệm nặng nề, nhưng không có nghĩa là Tô Tín tin tưởng hắn nhiều.

Cho nên Đồng Vũ Dương nói ra suy đoán, còn thuật lại cho Tô Tín nghe là việc Hoàng Bỉnh Thành nên làm.

Nếu Hoàng Bỉnh Thành có chút lương tâm, nhắc tên của hắn ở trước mặt Tô Tín thì Đồng Vũ Dương đã rất vui rồi.

Đương nhiên, nếu Hoàng Bỉnh Thành không nhắc đến hắn thì Đồng Vũ Dương cũng không sao cả, dù sao hiện tại hắn chỉ cần làm tốt việc của chính mình, với tính cách của Tô Tín tuyệt đối sẽ không bạc đãi hắn.

Hoàng Bỉnh Thành dù gì là người cũ đi theo Tô Tín sớm nhất, vì chút chuyện này đắc tội Hoàng Bỉnh Thành thì không đáng giá.

Lúc này trong chỗ bế quan của Tô Tín, Hoàng Bỉnh Thành cẩn thận dè dặt gõ mở cửa lớn, nhìn vào trong tìm Tô Tín.

Không biết tại sao, lần này gặp lại Tô Tín, Hoàng Bỉnh Thành có cảm giác giống như nhìn thấy trời sao rộng lớn, vô cùng huyền ảo.

Nhưng chờ khi Tô Tín chớp chớp mắt thì cảm giác kia tan biến.

“Sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?" Tô Tín thản nhiên hỏi.

Thật ra lần này nếu Hoàng Bỉnh Thành không đến gọi thì Tô Tín cũng chuẩn bị xuất quan.

Nếu hắn đã định đi đường tắt, vậy bế quan chỉ là một loại thủ đoạn khiến hắn tìm được phương hướng, Tô Tín sẽ không xem nó như phương pháp thăng cấp Chân Vũ.

Cho nên sau khi Tô Tín chỉnh sơ tất cả công pháp của mình, tập hợp cảm ngộ trong xá lợi võ đạo, xác định con đường mình sẽ đi thì hắn định xuất quan.

Đúng dịp lúc này Hoàng Bỉnh Thành cũng đến tìm hắn, Tô Tín ngược lại rất sửng sốt, không biết là tên nào mắt mù hiện tại nhưng còn dám tới trêu chọc hắn.

Phải biết rằng, với uy thế hiện giờ của Tô Tín, chỉ cần hắn không chủ động gây sự thì trên giang hồ cơ hồ không có vài người dám chủ động chọc vào hắn.

Chiến tích liên tục giết hai cường giả cảnh giới Chân Vũ của hắn không phải để ngắm chơi, tuy hai trận chiến đều là vây công, nhưng có mắt đều thấy thực lực của Tô Tín, hắn tuyệt đối là tồn tại hiếm hoi ở Dương Thần cảnh mà có thể chống lại Chân Vũ cảnh.

Hoàng Bỉnh Thành đã nói ra hết chuyện về Hoan Hỉ Miếu cho Tô Tín, đến cuối cùng Hoàng Bỉnh Thành lại thêm nói một câu: "Mấy thứ này đều là tiểu tử Đồng Vũ Dương phỏng đoán ra, cũng là hắn đưa tin đến trước tiên, tiểu tử này không tệ, ít nhất hiện tại xem như là không có tình báo của Lục Phiến Môn thì chúng ta cũng không đến mức thành có mắt không thấy Thái Sơn."

Đồng Vũ Dương nghĩ đúng, Hoàng Bỉnh Thành kỳ thực là một ‘người có lương tâm’, hắn biết chính mình có địa vị thế nào trong lòng Tô Tín, cho nên hắn lười tham mấy công lao nhỏ nhoi này.

Đáy mắt Tô Tín lóe tia sáng lạnh, lẩm bẩm:

“Đại Hoan Hỉ La Hán? Không ngờ Hoan Hỉ Miếu cá muối lật người được, thật là ngoài dự đoán.”

Nói thật lòng Tô Tín thật sự không ngờ rằng Hoan Hỉ Miếu thế nhưng còn có thể nhảy ra gây sự.

Dù sao trong nhận tri của võ giả bình thường, cái người tên Đại Hoan Hỉ La Hán của Hoan Hỉ Miếu chắc chắn đã viên tịch trong sinh tử quan từ lâu.

Tuy lúc trước Tô Tín hơi hoài nghi, nhưng hắn đánh lên tận Hoan Hỉ Miếu, kết quả Đại Hoan Hỉ La Hán vẫn không xuất hiện, cho nên Tô Tín ngay lúc đó khẳng định trăm phần trăm Đại Hoan Hỉ La Hán hẳn là đã chết, nếu không thì trong tình huống như vậy mà còn nhịn được, thế thì Đại Hoan Hỉ La Hán tu luyện không phải đạo hoan hỉ mà là đạo rùa đen.

Bởi vậy, sau khi Long Tàng Tôn Giả tự phế võ công thì Tô Tín không kiếm chuyện với Hoan Hỉ Miếu nữa, một là bởi vì lúc ấy thái độ của Mật tông cương quyết, thứ hai là Tô Tín cho rằng Hoan Hỉ Miếu đã phế, sau khi Long Tàng Tôn Giả tự phế võ công, Hoan Hỉ Miếu bị toàn bộ Mật tông bài xích, Hoan Hỉ Miếu trên cơ bản là không cách nào nổi lên.

Đối với một tông môn như vậy, trên cơ bản không cần chuyên môn nhằm vào nữa, dù sao đợi đến cuối cùng Hoan Hỉ Miếu này sẽ suy sụp, không ngờ rằng hiện tại thế nhưng đi ra một Đại Hoan Hỉ La Hán.

Tô Tín gật đầu nói: "Được rồi, chuyện này ta đã biết, các ngươi tạm thời không cần quan tâm, ta sẽ tự mình xử lý."

Chờ Hoàng Bỉnh Thành lui ra ngoài, đáy mắt Tô Tín lóe tia sáng khác lạ.

Hiện tại hắn đã tìm được con đường đi thông Chân Vũ cảnh, thậm chí đã một chân đạp lên con đường đó, lúc này Tô Tín đang cần một cơ hội, một cơ hội để hắn có thể hoàn toàn bước ra bước cuối cùng này.

Võ giả Dương Thần cảnh tầm thường nếu bị cường giả cảnh giới Chân Vũ theo dõi thì bọn họ sẽ cảm giác nóng nảy, nhưng Tô Tín cảm thấy đây là một cơ hội, Đại Hoan Hỉ La Hán cho hắn cơ hội đó!

Lấy cường giả cảnh giới Chân Vũ làm đá mài dao, cô đọng tất cả võ đạo của chính mình, phá vỡ hết thảy quy tắc, bước vào Chân Vũ, có lẽ đây là một ý tưởng không tồi.