← Quay lại trang sách

Chương 1915 Thái độ của triều đình(1)

Tô Tín vắt óc suy nghĩ một hồi, tiếp đó trực tiếp xoay người rời khỏi nơi bế quan, đi Thịnh Kinh thành.

Khi Tô Tín đi Thịnh Kinh thành, tin Lý Phôi một kiếm giết Lệ Ma Già cũng truyền vào trong giang hồ.

Bọn họ không lấy làm lạ trước thái độ cương quyết của bên Tô Tín, vị này vô pháp vô thiên sẵn rồi, nếu Đại Hoan Hỉ La Hán vừa uy hiếp mà Tô Tín đã cúi đầu mới là kỳ.

Tương tự, Hoan Hỉ Miếu ở Tây Cương xa xôi cũng nhận được tin tức, chẳng qua không phải tự bọn họ biết mà có người của Kim Cương Tự nói cho bọn họ.

Sau khi Đại Hoan Hỉ La Hán nghe được tin này thì đáy mắt lóe sát khí lạnh băng.

Thù máu giữa Hoan Hỉ Miếu bọn họ và Tô Tín lại sâu thêm một phần, nhưng Đại Hoan Hỉ La Hán cũng biết cái chết của Lệ Ma Già có một phần trách nhiệm của hắn.

Bởi vì Đại Hoan Hỉ La Hán hiện tại không xem như Đại Hoan Hỉ La Hán chân chính, hoặc nên nói hắn là thể kết hợp giữa Đại Hoan Hỉ La Hán và Long Tàng Tôn Giả.

Lúc mới xuất quan, bởi vì hai loại ký ức đan vào nhau, tính cách của cá nhân Đại Hoan Hỉ La Hán cũng hơi thay đổi.

Đại Hoan Hỉ La Hán trước kia tuy rằng kiêu ngạo bá đạo, nhưng hắn không phải loại người hữu dũng vô mưu.

Lẽ ra Đại Hoan Hỉ La Hán nên sớm nghĩ tới với tính cách của Tô Tín, dù sao đã giết Tiêu Ma Gia và Dạ Già Nam rồi, ngại gì không tăng thêm một nạn nhân nữa? Phái Lệ Ma Già qua đó buông lời hăm dọa thuần túy là tìm cái chết, chẳng bằng trực tiếp ở trên giang hồ thả ra tin tức, cuối cùng khiến tin tức trực tiếp truyền vào tai Tô Tín mới là ổn thỏa.

Bây giờ Đại Hoan Hỉ La Hán trải qua một khoảng thời gian ổn định, ký ức trong đầu của hắn đã hơi ổn định, thế này mới bỗng nhiên nghĩ đến chỗ không ổn trong đó, nhưng hơi muộn màng.

Mắt Bác Tôn đỏ hoe giận dữ quát: "Hai nước giao chiến còn không chém sứ giả, Tô Tín này làm hơi quá đáng! Phương trượng, hay là ta ra tay ngay, trực tiếp san bằng Tây Bắc Đạo của hắn!”

Đại Hoan Hỉ La Hán trầm giọng nói: "Giang hồ không phải triều đình, Tô Tín kia từ xưa đến nay không phải loại người theo quy củ, chúng ta và hắn đã kết thành thù lớn sống chết, bây giờ hắn lại giết người của Hoan Hỉ Miếu ta đương nhiên không có gánh nặng tâm lý gì.”

“Hiện giờ cảnh giới của ta chưa ổn cố, còn chưa đến lúc ra tay, giải quyết Tô Tín chẳng qua là chấm dứt thù hận cũ, Hoan Hỉ Miếu ta muốn nổi lên thì đối thủ không chỉ có một mình Tô Tín.”

“Còn ai nữa?”

Đại Hoan Hỉ La Hán chỉ lên trên, sắc mặt âm trầm nói:

“Kim Cương Tự!”

Lúc này trong Thịnh Kinh thành, Cơ Huyền Viễn đang nói chuyện với Thiết Chiến, Lâm Tông Việt, đúng dịp bọn họ nghị luận về chuyện Tô Tín.

Theo đạo lý, bọn họ có thể mặc kệ ân oán cá nhân giữa Đại Hoan Hỉ La Hán và Tô Tín, nhưng Đại Hoan Hỉ La Hán chĩa đầu mâu vào toàn bộ Tây Bắc Đạo, như vậy thì hơi không giữ quy củ.

Tuy Tây Bắc Đạo là đất phong của Tô Tín, nhưng trên danh nghĩa là một trong bốn mươi chín đạo của triều đình Đại Chu, hiện tại ngươi muốn diệt Tô Tín, đòi đồ toàn bộ Tây Bắc Đạo thì có khác gì khiêu khích Đại Chu?

Thiết Chiến, Lâm Tông Việt vốn cho rằng Cơ Huyền Viễn gọi bọn họ đến là chuẩn bị khiến bọn họ cũng ra tay, cảnh cáo Hoan Hỉ Miếu, nào ngờ Cơ Huyền Viễn nói câu đầu tiên là:

“Triều đình không nhúng tay vào tranh chấp giữa Tô Tín và Hoan Hỉ Miếu lần này, Lục Phiến Môn và bên quân đội cũng làm y như vậy.”

Thiết Chiến, Lâm Tông Việt nghe xong cau mày, có vẻ như bọn họ hiểu sai, triều đình không muốn cảnh cáo Hoan Hỉ Miếu mà là nhằm vào Tô Tín.

Tuy rằng bọn họ biết khoảng thời gian trước Tô Tín và Hoàng tộc họ Cơ có chút vết nứt, nhưng bọn họ cũng không ngờ rằng vết nứt đó sẽ lớn như vậy, lớn tới mức Cơ Huyền Viễn công khai bày tỏ bất mãn với Tô Tín.

Thiết Chiến nhíu mày nói: "Hiện tại chúng ta không đi giúp Tô Tín, vậy chẳng phải là nhượng bộ chịu thua trước mặt Mật tông? Người giang hồ sẽ thấy sao về triều đình Đại Chu ta?”

Cơ Huyền Viễn dửng dưng phẩy tay nói:

“Không nghiêm trọng như thế, lần trước quốc chiến Mật tông đứng về phía Đại Chu ta, bây giờ Kim Cương Tự không nói gì, vậy chứng minh Kim Cương Tự cũng không muốn quản chuyện này.”

“Nếu Kim Cương Tự không thiên hướng giúp Hoan Hỉ Miếu thì Đại Chu ta mà nhúng tay việc này mới là chân chính không ổn, cho nên chuyện này cứ quyết định như thế đi, ân oán giữa Tô Tín và Hoan Hỉ Miếu để tự bọn họ mình giải quyết, triều đình không được phép nhúng tay."

Sau khi nói xong, Cơ Huyền Viễn bỏ đi luôn.

Thái độ của Cơ Huyền Viễn cực kỳ cương quyết đối với chuyện này, căn bản không cho Lục Phiến Môn và quân đội cơ hội giải thích.

Còn bên Hoàng thất Cung phụng đường thì Cơ Huyền Viễn trực tiếp phái người thông báo một tiếng là được, dù sao tính chất của Hoàng thất Cung phụng đường cực kỳ đơn thuần, nói là cung phụng, thật ra là môn khách, Cơ gia cho bọn họ địa vị và tài nguyên tu luyện xứng tầm, bọn họ ra tay cho Cơ gia, đơn giản vậy thôi.

Chương 1873: Thái độ của triều đình(2)

Chờ Cơ Huyền Viễn rời đi, Lâm Tông Việt liếc Thiết Chiến một cái, thản nhiên nói:

“Phỏng chừng lúc trước ngươi cũng không ngờ tới đúng không? Tiểu tử mà ngươi từng đề bạt ở Giang Nam Đạo thế nhưng có thể đi tới tình trạng như ngày nay, thậm chí sẽ khiến Hoàng tộc họ Cơ sinh lòng kiêng kỵ.

Thiết Chiến thở dài lắc đầu nói: "Ngày xưa tuy rằng ta có thể nhìn ra tiểu tử này tuyệt đối không phải vật trong ao, nhưng ta cũng không ngờ rằng hắn tiến bộ nhanh đến thế, nhưng đây không phải chuyện tốt.”

“Hôm nay Cơ Huyền Viễn làm hơi quá đáng, hoặc nên nói Hoàng tộc họ Cơ bọn họ hơi mẫn cảm.”

“Tuy hiện tại Tô Tín cứng rắn, thậm chí có hơi hướm cát cứ Tây Bắc, nhưng hiện tại Đại Chu còn chưa đến lúc suy sụp, Tô Tín vẫn là trọng thần của Đại Chu ta, vậy mà bọn họ bày ra bộ dạng chèn ép, chẳng những khiến Tô Tín bất mãn, cũng sẽ khiến mấy người khác lạnh lòng.”

Lâm Tông Việt nhếch mép nói:

“Không phải tại bọn họ quá mẫn cảm, mà bệ hạ đi hơi sớm.”

“Đáng tiếc, bệ hạ là hùng chủ một thế hệ, đến tuổi già thì mắt hơi mờ, ham trường sinh gì đó.”

“Nếu bệ hạ vẫn còn ở thì có thể cân bằng mâu thuẫn các phương, thậm chí Tô Tín có phát triển lớn cỡ nào thì bệ hạ cũng sẽ không kiêng kỵ.”

“Nhưng vấn đề là hiện tại bệ hạ đi, Hoàng tộc họ Cơ dần ló đầu ra cầm quyền, bọn họ tự nhiên sẽ chèn ép những lực lượng mà bọn họ không thể khống chế.”

“Có lẽ Cơ Huyền Viễn không có ý tưởng đó, nhưng người của Hoàng tộc họ Cơ khác chắc chắn nghĩ như vậy.”

“Dù trước kia Cơ Huyền Viễn không có ý đó, bị người thời gian dài nói vào tai thì hắn cũng sẽ sinh ra tâm tư như vậy.”

Thiết Chiến gật gù, Lâm Tông Việt nói đúng, Cơ Hạo Điển chết quá sớm, nếu hắn để lại một người thừa kế hợp tư cách thì tuy Đại Chu sẽ không tăng mạnh thực lực nhưng ít nhất không giống như hiện tại, nội bộ hỏng bét hết.

Hơn nữa chỉ cần Đại Chu không gây sự, thuận lợi truyền thừa tiếp, chỉ cần Đại Chu sinh ra một vị hùng chủ xấp xỉ Cơ Hạo Điển, vậy bây giờ mặc kệ là quyền lực trong tay Tô Tín hay Lục Phiến Môn, quân đội thì thân là hoàng đế đều có thể dễ dàng lấy lại.

Đang lúc Lâm Tông Việt định rời đi, Thiết Chiến bỗng nhiên nói: "Hiện tại triều đình đã bắt đầu chèn ép Tô Tín, nếu lỡ như tương lai bọn họ nhằm vào chúng ta thì nên làm sao đây?”

Hoàng tộc họ Cơ muốn thu về quyền lực trong tay đám người Thiết Chiến, trước mắt trừ Tô Tín cát cứ một phương ra, quyền lực của Lục Phiến Môn và quân đội là lớn nhất, cho nên phát triển đến cuối cùng, không chừng tình cảnh mà Tô Tín đang gặp sẽ áp dụng lên bọn họ trong mai sau.

Lâm Tông Việt ngừng bước chân, hắn lạnh lùng nói: "Đại Chu không phải của một người, cũng không phải của một gia tộc, mà là Đại Chu của tất cả mọi người!”

“Năm xưa chúng ta đẫm máu anh dũng chiến đấu mới đánh xuống lãnh thổ Đại Chu này, hiện tại có người muốn thò tay vào địa bàn của ta thì tay nào thò vào ta chặt tay đó!”

Thiết Chiến nhìn bóng lưng Lâm Tông Việt rời đi, mắt lấp lóe tia sáng.

Đại Chu còn chưa yên ổn được bao nhiêu năm, chỉ hy vọng đám ngốc kia đừng làm quá đáng.

Tô Tín đến Thịnh Kinh thành kỳ thực là vì tìm viện quân, hơn nữa còn là viện quân Chân Vũ cảnh.

Chẳng qua Tô Tín tìm viện quân không phải vì để đối phó Đại Hoan Hỉ La Hán, dù sao hắn đã chuẩn bị biến Đại Hoan Hỉ La Hán thành đá lót chân của mình.

Tô Tín đến tìm viện quân là vì phòng ngừa có người nhúng tay việc này, người mà hắn đề phòng thật ra là Sách Nam Triệt.

Từ trong miệng của Đồng Vũ Dương, Tô Tín đã biết thái độ của Mật tông đối với chuyện này, tuy Hoan Hỉ Miếu làm quá mức, nhưng bọn họ vẫn là một trong những tông môn của Mật tông, hơn nữa hiện tại chủ yếu nhất là Hoan Hỉ Miếu còn xuất hiện một vị cường giả cảnh giới Chân Vũ, Sách Nam Triệt tự nhiên sẽ nghiêng về Hoan Hỉ Miếu một ít.

Cho nên đến cuối cùng Hoan Hỉ Miếu ra tay khi nào thì Tô Tín khó mà nắm chắc, vì để bảo hiểm, hắn nhất định phải tìm một người cùng là cảnh giới Chân Vũ theo dõi Sách Nam Triệt, không để Sách Nam Triệt nhúng tay việc này.

Chuyện này xem như là việc tư, cho nên bên Đại Chu thì Tô Tín định nhờ Triệu Vũ Niên hoặc Thiết Ngạo ra tay.

Đương nhiên Tô Tín cũng sẽ không khiến bọn họ ra tay miễn phí, nên trả thù lao chắc chắn Tô Tín vẫn sẽ trả.

Triệu Vũ Niên tu luyện tuyến đường võ đạo cực độ của đấu chiến, tin tưởng hắn sẽ có hứng thú với thứ Tô Tín lĩnh ngộ từ xá lợi của Vũ Tổ.

Thiết Ngạo tu luyện chính là Ưng Trảo Công, trong tay Tô Tín đang có Long Trảo Thủ và Đại Cầm Long Thủ trong bảy mươi hai tuyệt kỹ Thiếu Lâm Tự, tin tưởng Thiết Ngạo hẳn là cũng sẽ cảm thấy hứng thú với hai thứ này.

Tuy trước đó Tô Tín hứa với Thiếu Lâm Tự sẽ không truyền bá những công pháp này ra ngoài, nhưng hiện tại công pháp nằm trong tay Tô Tín, muốn cho ai là quyền của hắn.

Tô Tín không phát tán tất cả công pháp ra giang hồ đã xem như tận tình tận nghĩa.

Tô Tín tìm đến Triệu Vũ Niên đầu tiên.

Quan hệ giữa hắn và Lục Phiến Môn rất chặt chẽ, cộng thêm hiện tại trong tay hắn nắm giữ quyền thế đã khiến vài người rất kiêng kỵ, giờ mà hắn tìm Thiết Ngạo phỏng chừng sẽ khiến nhiều người trong lòng khó chịu.