← Quay lại trang sách

Chương 1925 Giao phong(2)

Hơn nữa lúc này Tô Tín mang theo khí thế của mình từng bước một trèo lên, cuối cùng thậm chí đạt đến tình trạng ngang ngửa Đại Hoan Hỉ La Hán, chờ khoảnh khắc Tô Tín đặt chân lên đỉnh núi, vang tiếng nổ điếc tai, hai luồng khí thế va chạm, ngọn núi chỗ Hoan Hỉ Miếu phát ra tiếng rung, tượng phật Hoan Hỉ mới sửa chữa xong bùm một tiếng vỡ nát.

Đại Hoan Hỉ La Hán sắc mặt nghiêm túc, dường như thực lực của Tô Tín hơi vượt sức tưởng tượng của hắn, trong khí thế va chạm, nếu không phải Đại Hoan Hỉ La Hán biết người trước mắt là Tô Tín, hắn thậm chí còn sẽ cho rằng người kia là tân cường giả cảnh giới Chân Vũ mới lên!

Tô Tín nhìn Đại Hoan Hỉ La Hán và đám võ giả đối với vẻ mặt rung động đứng phía sau hắn, Tô Tín thản nhiên nói:

“Hoan Hỉ Miếu các ngươi muốn ta xách đầu đến gặp mà? Ta đã đến, đầu ở trên cổ ta, ai dám lại lấy? Ai lại có tư cách tới đây lấy?!”

Một câu nói vang vọng toàn bộ Hoan Hỉ Miếu, đệ tử Hoan Hỉ Miếu như đám người Bác Tôn vốn tràn ngập thù hận nhìn Tô Tín, nhưng chờ khi Tô Tín đứng ở trước mặt họ thì hận trong mắt họ chuyển hóa thành vẻ kinh hoàng.

Ngày xưa Tô Tín đánh lên Hoan Hỉ Miếu, suýt diệt cả nhà bọn họ vẫn còn rõ như mới, giờ Tô Tín lại một lần nữa xuất hiện ở trước mắt bọn họ, cho dù có Đại Hoan Hỉ La Hán chắn ở đằng trước thì bọn họ vẫn không thể quên hoảng sợ do Tô Tín từng mang lại.

Đại Hoan Hỉ La Hán nhìn Tô Tín, lạnh lùng cười nói: "Ta ngược lại không ngờ rằng, ngươi thế nhưng còn dám tới Hoan Hỉ Miếu ta, chán sống muốn chịu chết sao?"

Tô Tín thản nhiên nói:

“Tại sao ta không dám tới? Tồn tại cảnh giới Chân Vũ rất mạnh sao? Ta đã từng giết.”

Đại Hoan Hỉ La Hán xem nhẹ nói: "Một Chân Vũ trọng thương gần chết bị ngươi nhặt mót, một lão tổ Tiêu gia già nua đánh không nổi, có thể giết hai người này có gì đáng giá kiêu ngạo?”

Mọi người ở đây đều biết, thật ra Mạc Qua và Tiêu Thiên Ngạo không kém như Đại Hoan Hỉ La Hán nói.

Tuy lúc ấy Mạc Qua bị thương nặng nhưng vẫn có sức chiến một trận, không đơn giản là hấp hối, nếu không thì Sách Nam Triệt đã ra tay đánh chết Mạc Qua rồi, làm gì chừa lại món ngon cho nhóm Tô Tín?

Mà Tiêu Thiên Ngạo cũng giống như vậy, ngay lúc đó Tiêu Thiên Ngạo tuy rằng sắp hết tuổi thọ, nhưng hắn cũng dùng bí pháp Tiêu gia giữ sức chiến đấu đỉnh phong, có thể nói là không kém hơn cường giả cảnh giới Chân Vũ lúc bình thường là bao, chẳng qua điểm yếu hơi rõ rệt, cho nên bị bọn họ nhằm vào.

Nhưng Tô Tín giết hai người này quả thực không tính là cường giả cảnh giới Chân Vũ bình thường, lần này đối diện Đại Hoan Hỉ La Hán có thực lực thật sự mạnh hơn hai vị kia nhiều.

“Giết hai Chân Vũ cảnh nửa tàn quả thực là không có gì đáng giá kiêu ngạo, nhưng ta bây giờ đã khác xưa.”

Trong mắt Tô Tín lóe tia sáng khác lạ, hắn lạnh lùng nói:

“Ta vốn đã bỏ qua Hoan Hỉ Miếu một lần, Hoan Hỉ Miếu các ngươi khó khăn lắm mới ra một vị Chân Vũ, nếu các ngươi không đến trêu chọc ta thì ta sẽ không chủ động dây vào các ngươi.”

“Nhưng ngươi cố tình cứ muốn chọc vào ta, nhớ kỹ, nếu Hoan Hỉ Miếu bị diệt thì lỗi không phải ở ta mà là ngươi, Đại Hoan Hỉ La Hán!"

Đại Hoan Hỉ La Hán đứng ra lạnh lùng cười nói: "Diệt Hoan Hỉ Miếu ta? Kêu những người mà ngươi tìm đến bước ra đây hết đi, ta chống mắt xem bằng vào mấy võ giả Dương Thần cảnh các ngươi rốt cuộc làm sao giết ta!”

Tô Tín đứng ra trầm giọng nói: "Không cần mấy người, một mình ta đã đủ!”

Mọi người ở đây, bao gồm Đại Hoan Hỉ La Hán đều là trong lòng giật nảy mình, bọn họ không thể ngờ Tô Tín thế nhưng định lấy sức cá nhân giết Đại Hoan Hỉ La Hán.

Thậm chí mọi người ở đây hoài nghi Tô Tín phải chăng bị bệnh điên, hoặc là gần đây hắn bành trướng quá mức, dẫn đến hắn thế nhưng ra quyết định như vậy.

Bao gồm Nhạc Đông Lưu, Thái Tam Nguyên luôn theo sau lưng Tô Tín cũng vã mồ hôi lạnh, bởi vì bọn họ thật sự không biết quyết định của hắn.

Tuy rằng bọn họ là thuộc hạ của Tô Tín nhưng không phải thân tín, cho nên hắn tự nhiên sẽ không nói tính toán của mình cho họ biết.

Bọn họ còn cho rằng lần này Tô Tín nhất định là âm thầm tìm cường giả Dương Thần cảnh như đám Địch Kinh Phi, Trầm Vô Danh cùng nhau vây giết Đại Hoan Hỉ La Hán, nhưng ai ngờ Tô Tín đi một mình.

Đại Hoan Hỉ La Hán lạnh lùng cười nói:

“Tô Tín ơi là Tô Tín, ngươi thật sự cho rằng cường giả cảnh giới Chân Vũ làm bằng đất hay sao? Quả thực là cuồng vọng!"

Tô Tín bước ra một bước, thản nhiên nói: "Nói nhảm nhiều như vậy có ích gì? Ta có thể giết ngươi hay không, thử liền biết.”

Dứt lời, Tô Tín thế nhưng giành ra tay trước, vô số kiếm khí tràn ngập quanh người hắn, trên người mang theo vận luật kỳ dị, kiếm khí vung lên, toàn bộ Hoan Hỉ Miếu đều bị bao phủ trong không gian kiếm vực, trong phút chốc, quanh người Đại Hoan Hỉ La Hán đều bị kiếm khí phủ lên, lạnh lẽo thấu xương, cực kỳ lẫm liệt.

Đại Hoan Hỉ La Hán đen mặt, Tô Tín này ngông cuồng còn hơn hắn nghĩ, đối diện tồn tại cảnh giới Chân Vũ như hắn vậy mà Tô Tín dám giành tấn công trước, cuồng vọng đến tột độ.