Chương 1955 Đâm thọc(1)
Chỉ tiếc hiện tại đang kịch chiến, không cho phép Bắc Cực Tử Vi Đại Đế suy nghĩ nhiều, huống hồ Tô Tín cũng sẽ không cho Bắc Cực Tử Vi Đại Đế có cơ hội suy đoán lung tung.
Đối diện Bắc Cực Tử Vi Đại Đế, Tô Tín hai tay kết ấn, trong khoảnh khắc vô tận Hàn Băng Địa Ngục hiện ra, trực tiếp bao bọc Bắc Cực Tử Vi Đại Đế vào trong.
"Phong!"
Tô Tín sâu kín phun ra một chữ, hai tay kết Hàn Băng Địa Ngục ấn, lực lượng hàn băng phong kín không gian, lực lượng đó dường như có thể đóng băng cả không gian, thời gian.
Đáy mắt Bắc Cực Tử Vi Đại Đế lóe tia sáng âm u, một Tử Vi Đại Đế Pháp Tướng hiện ra sau lưng hắn, vì sao quay quanh, đánh ra một đấm, vô tận đóng băng đều vỡ vụn.
Mệnh cách tử vi tất nhiên hiệu lệnh được đàn sau, chúa tể bầu trời!
Quanh người Tô Tín hiện ra hơi lạnh, trong Hàn Băng Địa Ngục, từng tiếng kiếm ngân bộc phát ra, mỗi thanh trường kiếm hàn băng đều ngưng tụ từ hàn băng xen lẫn tử khí, mang theo vô tận tĩnh mịch che trời lấp đất chém về phía Bắc Cực Tử Vi Đại Đế.
Trong phút chốc, chiến đấu giữa Tô Tín và Bắc Cực Tử Vi Đại Đế ngang sức ngang tài, chẳng qua đây không phải là Tô Tín quá yếu, nhưng hiện tại Tô Tín không cách nào phát huy ra thực lực thật sự của mình.
Tuy Tô Tín là người của Địa Phủ, nhưng hắn ít khi dùng thân phận Địa Phủ làm việc, cho nên Tô Tín chỉ có thể nói là tinh thông chứ không cố ý tu hành Hàn Băng Địa Ngục Chân Giải.
Huống hồ phần lớn thực lực của Tô Tín đến từ các công pháp lấy từ hệ thống, thói quen chiến đấu cũng được đặt ra dựa theo những công pháp đó, bây giờ bảo Tô Tín chỉ dùng Hàn Băng Địa Ngục Chân Giải đối địch, tuy hắn có thể bảo chứng giữ được uy năng của Hàn Băng Địa Ngục Chân Giải, nhưng không thể bảo đảm chính mình chắc chắn thắng Bắc Cực Tử Vi Đại Đế.
Ba vị cường giả cảnh giới Chân Vũ của Thiên Đình và Địa Phủ đấu với nhau, đám người Mạnh Bà thấy thế trong mắt lóe tia sáng tàn khốc, trực tiếp ra tay.
Loạn, xung quanh Thiếu Lâm Tự rối loạn, Thiên Đình cùng Địa Phủ, Thiếu Lâm Tự cùng Tạo Hóa Đạo Môn, vô tận cương khí nổ tung, nếu không phải có trận pháp thủ hộ, suýt chút nổ nát Thiếu Lâm Tự.
Đám người xem lập tức lùi ra xa, lau mồ hôi lạnh trên trán.
Uy thế tám vị cường giả cảnh giới Chân Vũ giao thủ có thể hình dung bằng từ núi sụp đất nứt, thậm chí kịch liệt còn hơn lần trước ở Quan Thiên Yến.
Tuy lúc ở Quan Thiên Yến, cường giả cảnh giới Chân Vũ nhiều hơn lần này, nhưng với ánh mắt của Tô Tín thuở ấy đều có thể nhìn ra đám cường giả cảnh giới Chân Vũ ở Quan Thiên Yến không dốc hết sức ra, chỉ thăm dò.
Cuộc chiến Đạo Phật lần này mới thật sự là nhằm vào tính mệnh của đối phương.
Chẳng qua bởi vì có Địa Phủ cùng Thiên Đình nhúng tay, lần này cuộc tranh Đạo Phật hơi đổi khác, trong đó còn pha trộn tranh chấp giữa Địa Phủ và Thiên Đình.
Thiên Đế và Địa Tạng Vương trong một chốc đánh ngang tay, Lý Bá Dương đánh với Huyền Khổ tuy rằng chiếm ưu thế, nhưng trong một chốc không thể hạ được.
Hơn nữa quan trọng nhất vẫn là Địa Phủ và Thiên Đình đã có võ giả Dung Thần cảnh bị thương vong, tồn tại Dương Thần cảnh đánh hăng máu, nhưng hai bên không lùi bước.
Người của Địa Phủ và Thiên Đình cũng biết thù hận giữa bọn họ không thua gì Đạo Môn và Phật tông, hiện tại Địa Phủ rốt cuộc tìm được một cơ hội phản kích, lúc này không ra tay càng đợi khi nào?
Hơn nữa tình huống bên Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế của Thiên Đình càng không tốt lắm, cho dù hắn đã dốc hết sức ra tay, nhưng bị Diêm La Thiên tử trực tiếp nghiền nát, mấy chục chiêu qua đi, Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế thậm chí đã bị đánh hộc máu, kiên trì không nổi.
Thiên Đế đang đánh với Địa Tạng Vương mặt không đổi sắc, nhưng hắn bỗng nói với Lý Bá Dương:
"Lần này không phải ta không giữ chữ tín, mà là ngươi cũng nhìn thấy rồi, hiện tại ngươi không động vào Thiếu Lâm Tự được, cứng rắn đánh chỉ có thể lưỡng bại câu thương."
Lý Bá Dương thở hắt ra, cuộc đại chiến Đạo Phật này chưa bắt đầu đã kết thúc, tuy rằng ngoài mặt nhìn thì hai bên đều không thua, nhưng trên thực tế Tạo Hóa Đạo Môn làm bên gợi lên tranh chấp lần này đã thua rồi.
Một chưởng đẩy lùi Huyền Khổ, Lý Bá Dương trầm giọng nói: "Sự tình lần này dừng ở đây, nhưng cuộc tranh Đạo Phật sẽ không chấm dứt."
Dứt lời, Lý Bá Dương trực tiếp mang theo đệ tử của Tạo Hóa Đạo Môn xoay người rời đi.
Thiên Đế nhìn Địa Tạng Vương, bỗng nhiên cười quái dị một tiếng nói: "Nói thật lòng, ta ngược lại rất bội phục lòng dạ của ngươi, ngày xưa Thiếu Lâm Tự đối xử với ngươi như vậy mà bây giờ ngươi thế nhưng còn muốn giúp đỡ Thiếu Lâm Tự, lần này là ta thất sách, không ngờ rằng Địa Tạng Vương của Địa Phủ thật sự có trái tim cao tăng.”
Thiên Đế nói xong mang người của Thiên Đình rời đi, nhưng ai đều nghe ra lời ngầm có ý đâm thọc lúc hắn sắp đi.
Thật ra không phải Thiên Đế đâm thọc giữa Thiếu Lâm Tự và Địa Tạng Vương, quan hệ giữa hai bên không cần đâm thọc, Thiên Đế muốn đâm thọc quan hệ giữa Địa Phủ và Địa Tạng Vương, khiến người Địa Phủ nhìn rõ lần này Địa Tạng Vương hoàn toàn là vì tình riêng mới giúp Thiếu Lâm Tự, mấy võ giả Địa Phủ bị giết hoặc là bị thương khi giao thủ với Thiên Đình cũng tính lên người Địa Phủ.