← Quay lại trang sách

Chương 1956 Đâm thọc(2)

Chỉ tiếc Thiên Đế đâm thọc cũng vô ích, hắn đánh giá thấp uy vọng của Địa Tạng Vương trong Địa Phủ, hơn nữa trước khi hành động Địa Tạng Vương đã nói rồi, bọn họ chỉ đến vì Thiên Đình, Địa Tạng Vương cứu Huyền Khổ cũng là vì chặt đứt nhân quả cũ, cho nên Tô Tín cũng không có ý kiến gì với Địa Tạng Vương.

Nếu Địa Tạng Vương thật sự còn tình cảm với Thiếu Lâm Tự, muốn giữ gìn Thiếu Lâm Tự thì lần trước khi Tô Tín muốn dùng xương ngón tay của Phong Đô Đại Đế ra tay với Thiếu Lâm Tự, Địa Tạng Vương đã ngăn trở.

Một trận tranh chấp kết thúc, Tạo Hóa Đạo Môn đi, Thiên Đình cũng đi, Địa Phủ tự nhiên không ở lại làm gì.

Nhưng Huyền Khổ bỗng nhiên mở miệng nói: "Sư đệ, ngươi thật sự không tính về Thiếu Lâm sao? Tuy ngươi rời đi Thiếu Lâm Tự nhiều năm như vậy, nhưng trên Lưu Ly sách của Thiếu Lâm Tự mãi mãi có tên của ngươi, hơn nữa hiện tại Thiếu Lâm Tự không như trước nữa.”

Năm xưa trong Thiếu Lâm Tự bài xích Huyền Đàm chủ yếu là đám tăng nhân đời chữ Không, bọn họ không cam lòng cứ thế buông quyền lợi trong tay, cũng không tán thành Huyền Đàm sử dụng thủ đoạn lúc còn chấp chưởng Thiếu Lâm Tự.

Nhưng hiện tại không giống nhau, đời chữ Không phần lớn đã già, không còn tráng niên, đời chữ Huyền dần dần trưởng thành lên, quan trọng nhất là Huyền Khổ đã bước vào Thần Kiều, nếu Huyền Đàm có thể về Thiếu Lâm Tự thì bọn họ có hai vị cường giả Thần Kiều cảnh, sẽ trở thành chí tôn võ lâm, lúc này có ai dám phản đối Huyền Đàm trở về?

Nghe thấy Huyền Khổ giữ lại Huyền Đàm về Thiếu Lâm Tự, người giang hồ, đám người Địa Phủ hơi thay đổi sắc mặt.

Khi Huyền Đàm trở về Thiếu Lâm Tự thì Thiếu Lâm Tự thật sự đủ sức lên đỉnh chí tôn võ lâm.

Khi đó Tạo Hóa Đạo Môn không ngăn được, Thiên Đình cũng không ngăn được, thậm chí ngay cả Đại Chu đều không ngăn được.

Loại trùng kích này rất lớn với giang hồ, tuy rằng Thiếu Lâm Tự không phải loại làm xằng làm bậy như Ma Môn, trở thành chí tôn võ lâm sẽ là hạo kiếp cho giang hồ, nhưng ít nhất đối với những đại phái thì bọn họ không hy vọng Thiếu Lâm Tự nổi lên, nguyên nhân là vì Thiếu Lâm Tự thật sự rất lắm chuyện.

Chuyện lớn nhỏ trên giang hồ bất kể đúng sai, Thiếu Lâm Tự luôn thích dùng phương thức của chính mình nhúng tay vào.

Giống như là lần trước Thiếu Lâm Tự chuẩn bị trấn áp muội muội của Tô Tín vậy, hành động này đổi thành người khác phỏng chừng cũng chỉ có thể cắn răng nín nhịn, may mà Tô Tín to gan và có thực lực, cộng thêm Tô Hinh Nhi còn có một sư phụ thực lực siêu khủng cho nên mới có thể tránh cho bị trấn áp.

Lúc trước Thiếu Lâm Tự thế yếu mà còn dám làm như vậy, hiện tại Thiếu Lâm Tự nếu như có hai tên Thần Kiều, ngồi vững vị trí chí tôn võ lâm thì Thiếu Lâm Tự sẽ hành sự như thế nào, còn cần nói nhiều sao?

Địa Phủ cũng cau mày nhìn đám người Thiếu Lâm Tự.

Nếu Huyền Đàm thật sự lựa chọn về đến Thiếu Lâm Tự, vậy Địa Phủ của họ sẽ thế nào?

Đừng vọng tưởng Thiếu Lâm Tự chịu tiếp nhận Địa Phủ, đồng dạng đám tồn tại kiệt ngạo bất thuần Địa Phủ cũng không phải người tốt gì, không có chút xíu lý niệm tương đồng với Thiếu Lâm Tự, dù Thiếu Lâm Tự mời bọn họ, đám người Địa Phủ cũng sẽ khinh thường từ chối.

Địa Phủ có Địa Tạng Vương mới là Địa Phủ trong Thiên Địa Nhị Cung, nếu như không có Địa Tạng Vương, tuy rằng Diêm La Thiên tử và Tô Tín đều có thực lực Chân Vũ cảnh, nhưng bọn họ không chống dậy Địa Phủ nổi, ít nhất trong một khoảng thời gian, Địa Phủ phải ngủ đông dưới uy thế của Thiên Đình.

Cho nên ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Địa Tạng Vương, muốn nhìn xem hắn rốt cuộc lựa chọn thế nào.

Đối mặt lời mời của Huyền Khổ, ánh mắt trông mong của đám võ giả Thiếu Lâm Tự như Huyền Chân, Huyền Đàm cười lắc đầu nói: "Thiếu Lâm Tự không như trước kia, nhưng ta cũng không phải ta ngày xưa.”

“Không thể về được, hết thảy đều đã trở về không được, ta trước kia tu Phật pháp, nhưng bây giờ ta tu là võ đạo, để đầu trọc nhưng cũng không phải là hòa thượng.”

“Những năm gần đây ta sáng lập Địa Phủ đã làm những gì chắc các ngươi không biết, thân ở địa ngục, không biết ta đã phạm bao nhiêu điều giới luật của Thiếu Lâm Tự, sớm đã trở về không được.”

“Lần này ta ra tay một là vì nhằm vào Thiên Đình, thứ hai là vì chặt đứt nhân quả quá khứ.”

“Sư huynh, hãy xóa tên trên Lưu Ly sách đi, Huyền Đàm của Thiếu Lâm Tự đã chết, chỉ có Địa Tạng Vương của Địa Phủ sống.”

Nghe thấy Địa Tạng Vương nói như vậy, không chỉ người của Địa Phủ, đám người giang hồ cũng đều thở phào một hơi, chỉ cần Địa Tạng Vương lập trường kiên định thì mọi thứ dễ tính.

Nhưng ngay lúc này, một lão tăng đi ra từ Thiếu Lâm Tự.

Lão tăng này có thực lực Dương Thần cảnh, chẳng qua hơi thở trên người hắn đã rất suy nhược, hiển nhiên sắp hết tuổi thọ.

Nhìn thấy lão tăng này, đám người đời chữ Không đều vái chào:

“Không Nguyên sư huynh!”

Lão tăng này là tăng nhân có bối phận lớn nhất Thiếu Lâm Tự hiện nay, Không Nguyên, lúc phương trượng đời chữ Không Không Tịnh còn ở đều phải gọi hắn một tiếng sư huynh.

Những đời chữ Không khác tuy rằng tuổi già, nhưng ít nhất còn có sức chiến đấu, chẳng qua không cách nào giữ sức ở đỉnh phong.