← Quay lại trang sách

Chương 1958 Nắm tay lớn là quy củ(2)

Tô Tín từng bước một chậm rãi đi ra, hàn khí quanh người, uy thế đó khiến hơn mười dặm quanh Thiếu Thất Sơn mùa hè tuyết bay.

Một niệm mà động thiên tượng, đây mới là uy thế thuộc về cường giả cảnh giới Chân Vũ, mãi đến bây giờ Không Nguyên mới phản ứng lại người bị mình quát mắng rốt cuộc là ai.

Ánh mắt Tô Tín âm trầm nhìn Không Nguyên, lạnh giọng nói: "Quy củ? Ai thèm tuân thủ những quy củ chó chết của Thiếu Lâm Tự ngươi? Giang hồ có quy củ của giang hồ, nắm tay của ta lớn hơn ngươi, thực lực của ta mạnh hơn ngươi, lời ta nói ra là quy củ! Ngươi dù gì sống mấy trăm năm, mấy thứ này chẳng lẽ còn không biết sao?”

“Ta rất tò mò rốt cuộc là ai cho ngươi dũng khí dám nói chuyện như vậy với một Lục Địa Thần Tiên Chân Vũ cảnh, lão bất tử nhà ngươi nếu chán sống thì hôm nay ta chiều ý ngươi!”

Dứt lời, Hàn Băng Địa Ngục dưới chân Tô Tín bùng nổ, hư ảnh Sở Giang Vương quanh thân lây dính vô tận hàn khí tử khí hiện ra, tay cầm hàn băng chi kiếm, xé rách hư không chém về phía Không Nguyên.

Một kiếm này đừng nói là Không Nguyên hiện tại, dù lúc ở đỉnh cao cũng không ngăn được.

Đối diện một kiếm này, trong mắt Không Nguyên tràn ngập kinh hoàng.

Đúng là Không Nguyên sắp hết tuổi thọ, đúng là không còn bao nhiêu năm để sống, thậm chí mười mấy năm nay hắn không đi ra Tàng Kinh Các một bước, toàn dựa vào bí pháp của Thiếu Lâm Tự kéo dài mạng sống, nhưng không đại biểu hắn có thể nhìn thẳng tử vong.

Giữa sống và chết có đại khủng bố, dù võ giả Dương Thần cảnh sống mấy trăm năm cũng nhìn không thấu.

Lúc Tô Tín ra tay thì Huyền Khổ đứng ngay bên cạnh Không Nguyên, nhưng hắn không định ra tay.

Vừa rồi Không Nguyên tự tiện nói ra lời đó, ỷ vào bối phận cậy già lên mặt, đã đến lúc cho Không Nguyên và đời chữ Không khác một bài học.

Mãi đến một kiếm này đến trước mặt Không Nguyên thì Huyền Khổ mới ra tay.

Huyền Khổ tính cho Không Nguyên một bài học, nhưng hắn không thể để Sở Giang Vương thật sự giết Không Nguyên, nếu không thì Thiếu Lâm Tự bọn họ biết đút mặt vào đâu?

Tuy Thiếu Lâm Tự đã mất mặt rất nhiều, nhưng để một người ngoài giết võ giả Dương Thần cảnh của Thiếu Lâm Tự ngay trước sơn môn thì mất hết thể diện.

Đương nhiên càng quan trọng là Sở Giang Vương này là người của Địa Phủ, nếu để Sở Giang Vương giết Không Nguyên thì thù hận giữa Thiếu Lâm Tự và Địa Phủ hoàn toàn khó giải, vậy thì Huyền Đàm không thể nào trở về Thiếu Lâm Tự nữa.

Cho nên khi Tô Tín đâm kiếm đến gần người, Huyền Khổ niệm một tiếng phật hiệu, quanh thân tỏa ánh sáng vàng, La Hán Kim Thân thi triển ra, Hàn Băng Địa Ngục vươn tới trước người Huyền Khổ thì không thể tiến thêm một bước, hư ảnh của Sở Giang Vương dần tan biến trong tiếng phật âm phạn xướng.

Không Nguyên thở phào nhẹ nhõm, khoảnh khắc vừa rồi hắn thật sự cảm giác khủng bố chết chóc ập đến, suýt chút khiến hắn không thở nổi.

Nhưng ngay lúc này, trong mắt Tô Tín bỗng bắn ra sát khí khiến người sợ, hư ảnh Sở Giang Vương tan biến bỗng bắn ra một thanh hàn băng tiểu kiếm.

Đó không phải vật thực, mà hoàn toàn ngưng tụ từ lực lượng nguyên thần, trong khoảnh khắc hàn băng tiểu kiếm vượt qua không gian và thời gian, trước khi Không Nguyên phản ứng lại thì nó đã đâm vào đầu của hắn, hoàn toàn nghiền nát nguyên thần.

Không Nguyên trợn to mắt, trên người phủ một lớp băng, nặng nề ngã xuống đất, không còn chút sinh cơ.

Huyền Khổ thay đổi sắc mặt, hắn chỉ muốn cho Không Nguyên một bài học, nào ngờ Sở Giang Vương của Địa Phủ thật sự xuống tay, giết Không Nguyên.

"Thật can đảm!"

Huyền Khổ bước ra một bước, quanh thân lấp lánh thần mang màu vàng, mang theo ý bình minh đánh ra một đấm, thoáng chốc sức mạnh cường đại bắn lên tận trời, bị xé rách, bất cứ lực lượng đều phải vỡ nát dưới cú đấm này.

Tượng thần Sở Giang Vương hiện ra sau lưng Tô Tín, Hàn Băng Địa Ngục bị cầm trong tay, một ấn đánh xuống, chớp mắt băng nhọn tung tóe, vô tận khí lạnh dày đặc bùng nổ, Tô Tín bị đánh lùi hơn mười bước.

Huyền Khổ dù sao là cường giả Thần Kiều cảnh, đơn thuần bàn về lực lượng đã vượt xa Tô Tín, sau khi va chạm nắm đấm, Tô Tín lộ rõ yếu sức.

Huyền Khổ chớp mắt đến trước mặt Tô Tín, hai tay kết ấn, vô lượng Phật quốc nở rộ mà ra, toàn bộ thiên địa đều bị vô tận phật âm phạn xướng bao phủ.

Nhưng ngay lúc này, một bàn tay trắng nõn thuôn mảnh bỗng nhiên xuất hiện trong vô lượng Phật quốc, tay cầm niêm hoa ấn đánh xuống, nháy mắt Phật quốc tịch diệt.

Huyền Khổ nhìn Địa Tạng Vương, trầm giọng hỏi:

"Ngươi muốn ngăn ta?"

Địa Tạng Vương thản nhiên nói: "Ta là Địa Tạng Vương của Địa Phủ, hắn là Sở Giang Vương của Địa Phủ ta.”

Một câu nói, Địa Tạng Vương đã nói rõ lập trường của chính mình.

Huyền Chân nghiến chặt răng trừng xác chết của Không Nguyên.

Huyền Chân không có chút ý muốn tìm Sở Giang Vương của Địa Phủ báo thù, hiện tại hắn thậm chí ước gì băm vụn xác của tên ngố này.

Nếu không phải Không Nguyên bỗng nhiên đứng ra nói mấy lời vớ vẩn đó, không chừng sư huynh còn có khả năng về đến Thiếu Lâm.

Tại Không Nguyên mà không còn chút hy vọng cuối cùng, sư huynh và Thiếu Lâm hoàn toàn cắt đứt!