← Quay lại trang sách

Chương 1957 Nắm tay lớn là quy củ(1)

Không Nguyên thì bắt đầu đi vào giai đoạn khí huyết suy bại, không thể đánh nhau với người.

Nhìn thấy Không Nguyên đi ra, Huyền Chân cau mày.

Huyền Chân rất ghét võ giả đời chữ Không ngày xưa buộc sư huynh của mình ra đi, hắn ghét nhất là Không Nguyên.

Ngày xưa là người này ỷ vào chính mình có bối phận lớn nhất, sư huynh của phương trượng đời trước, có hắn cầm đầu thì người đời chữ Không mới có tự tin bắt tay nhau bài trừ Huyền Đàm, buộc Huyền Đàm nhường ra vị trí phương trượng.

Có thể nói người này là đầu sỏ ép Huyền Đàm nhường vị trí rời khỏi Thiếu Lâm Tự.

Lúc trước Huyền Chân thậm chí từng nghĩ tại sao Thiếu Lâm Tự không phải tông môn ma đạo, nếu ở trong tông môn ma đạo, mọi thứ ưu tiên cho thực lực, mặc kệ bối phận gì đó, dù có bối phận lớn đến đâu, khi thực lực yếu đi thì chỉ có thể ngoan ngoãn đi dưỡng lão, chứ không phải như Thiếu Lâm Tự, cứ muốn nhảy ra lải nhải lắm chuyện.

Lúc này Không Nguyên đi ra nhìn Huyền Đàm nói: "Ngày xưa chúng ta không có bức ngươi rời đi Thiếu Lâm Tự, chúng ta chỉ muốn khiến ngươi nhường lại vị trí phương trượng, kết quả tự ngươi luẩn quẩn trong lòng cứ muốn rời đi Thiếu Lâm Tự, ý tưởng của ngươi cực đoan như vậy, có xứng với sự dạy dỗ của sư trưởng ngày xưa dạy cho ngươi không?”

“Tuy vậy nhưng ngươi vẫn là đệ tử của Thiếu Lâm Tự, những năm gần đây tuy ngươi tự cam đọa lạc, phạm nhiều giới luật của Thiếu Lâm Tự, nhưng vẫn có cơ hội sửa đổi.”

“Tự động đi Trấn Ma tháp diện bích một năm, tẩy rửa tội nghiệt, ngươi vẫn là đệ tử của Thiếu Lâm Tự ta.”

Nghe lời Không Nguyên nói, mọi người ở đây trợn mắt há hốc mồm, đặc biệt là đám người Tô Tín, nhìn Không Nguyên như xem kẻ ngốc.

Vị này tự coi trọng mình quá vậy, quá mức luôn.

Hắn cho rằng hiện tại Địa Tạng Vương là ai? Vẫn là Huyền Đàm năm xưa ảm đạm rời đi Thiếu Lâm Tự sao?

Địa Tạng Vương bây giờ là trùm của Địa Phủ, cường giả Thần Kiều cảnh, kết quả ngươi bày ra thái độ cho Địa Tạng Vương về Thiếu Lâm Tự là ban ơn, quả thực không biết tự lượng sức.

Đặc biệt là Không Nguyên thế nhưng còn nói cái gì muốn cho Huyền Đàm đi trong Trấn Ma tháp diện bích một năm, hắn có ý gì? Đang cảnh cáo một cường giả Thần Kiều cảnh đứng trên đỉnh võ lâm sao?

Tô Tín âm thầm cười nhạt, lão hòa thượng này may mà là người của Thiếu Lâm Tự, nếu sinh ra ở Ma Môn, dám nói lời như thế phỏng chừng đã sớm bị người một bàn tay đập chết rồi.

Đương nhiên lúc này cũng có người muốn một bàn tay đập chết lão hòa thượng này, ví dụ đám người hiểu rõ tính cách của Huyền Đàm như Huyền Chân.

Đừng nhìn hiện tại Huyền Đàm trên người luôn mang theo khí chất như tắm gió xuân, nhưng thật ra tính cách rất cương cường, nếu không thì ngày xưa hắn cũng sẽ không nhường vị trí phương trượng rồi trực tiếp rời đi Thiếu Lâm.

Có thể nói nếu bọn họ nhẹ nhàng khuyên bảo, không chừng Huyền Đàm nghĩ tình đồng môn cũ mà trở về Thiếu Lâm Tự, tuy rằng cơ hội này rất xa vời, nhưng cũng không phải không có khả năng.

Mà hiện tại tùy theo Không Nguyên nói ra những lời này, hết thảy đều trở nên không thể nào, lúc này Huyền Đàm nếu như còn chịu quay về Thiếu Lâm Tự mới là lạ.

Quả nhiên, Địa Tạng Vương chỉ là lắc đầu, nhìn Huyền Khổ nói: "Sư huynh, ngươi dường như nói sai rồi, Thiếu Lâm Tự vẫn là Thiếu Lâm Tự ngày xưa, không có gì thay đổi."

Huyền Khổ sắc mặt âm trầm, mặt đen như nhọ nồi.

Hắn là phương trượng của Thiếu Lâm Tự, kết quả Không Nguyên ỷ vào bối phận không thèm để hắn vào mắt, thậm chí có thể nói là lại một lần nữa đuổi Huyền Đàm ra ngoài, điều này khiến Huyền Khổ cực kỳ tức giận.

Sau khi tức giận thì Huyền Khổ biết làm sao bây giờ?

Thiếu Lâm Tự không phải tông môn ma đạo, nếu trong tông môn ma đạo xảy ra chuyện này thì người chấp chưởng tông môn chắc chắn sẽ cho một cái tát, đập lão bất tử cậy già lên mặt này hấp hối trước đã rồi tính tiếp, cho lão bất tử biết nếu đã già rồi vậy ngoan ngoãn tìm một chỗ chờ chết, cứ muốn đi ra lảm nhảm, chẳng lẽ chán sống sao?

Nhưng vấn đề là nơi này là Thiếu Lâm Tự, thân là đứng đầu tông môn chính đạo, Thiếu Lâm Tự không thể làm ra loại chuyện đó được, quy củ cũng không cho phép Huyền Khổ làm ra chuyện đồng môn tương tàn, thậm chí là bất kính tiền bối.

Nhưng Huyền Khổ không nói lời nào, đám người Tô Tín thì không chịu nhịn.

Nếu bọn họ đã biết tính toán của Huyền Đàm thì tự nhiên không cần chừa mặt mũi cho đám lừa trọc Thiếu Lâm Tự.

Mạnh Bà nháy mắt với Tô Tín, hắn trực tiếp đứng ra, dùng giọng khàn khàn cười mỉa mai:

"Lão lừa trọc, ngươi cho rằng ngươi là cái gì, thế nhưng còn dám mở miệng khiến Địa Tạng Vương đại nhân đi Trấn Ma tháp diện bích? Có tin là ta hiện tại phế bỏ Trấn Ma tháp của Thiếu Lâm Tự ngươi không?”

Không Nguyên tức giận quát:

"To gan!"

Không Nguyên cho rằng Huyền Đàm là người của Thiếu Lâm Tự, Sở Giang Vương là thuộc hạ của Huyền Đàm, vậy thì dù Sở Giang Vương là Chân Vũ cảnh cũng không thể láo với mình.

Không Nguyên ôm tâm lý dị dạng không biết lượng sức quay qua nạt Địa Tạng Vương:

“Huyền Đàm! Ngươi dạy thuộc hạ của mình như vậy sao? Có biết quy củ không?”

Địa Tạng Vương mặt không cảm xúc lắc đầu nói: "Bọn họ không phải thuộc hạ của ta, Địa Phủ ta chỉ xem thực lực, không xem địa vị."