← Quay lại trang sách

Chương 1988 Lý Phôi khủng bố(1)

Lúc này, Hoàng Bỉnh Thành và Đồng Vũ Dương không biết từ chỗ nào đi tới, trên mặt Hoàng Bỉnh Thành còn mang theo ý cười, hỏi: "Ta nói này Phùng đại nhân, chẳng lẽ ngươi đã quên thân phận hiện giờ của mình rồi sao? Đừng quên ngươi bây giờ cũng là quan viên của triều đình, trước không bàn về thực lực, mọi người trực tiếp bàn về địa vị đi, một giám quân như ngươi chỉ có quyền lực giám sát hồi báo, từ lúc nào giám quân đã có thể đi đoạt quyền trắng trợn như thế?"

Trong mắt Phùng Thu lóe lên một tia lạnh lẽo, hiện Tô Tín không có ở trong Tây Bắc Đạo, cũng chỉ có một đám võ giả Dung Thần cảnh và Hóa Thần cảnh mà thôi, ai có thể ngăn được hắn chứ?

Lúc này, Hoàng Bỉnh Thành nhìn thấy ánh mắt hung ác của Phùng Thu, khóe miệng lộ ra ý cười khinh thường.

Khuôn sáo của đám man di hải ngoại này quá thô bạo, thế mà dùng chiêu trò của hải ngoại bọn họ đi đối phó với người của Đại Chu.

Bọn họ thật sự cho rằng thực lực của Tây Bắc Đạo chỉ có ngần ấy? Cung phụng Dương Thần cảnh như nhóm Nhạc Đông Lưu còn chưa không lộ diện nữa kìa!

Tô Tín nói cứ việc chơi Phùng Thu này trong quy củ, Hoàng Bỉnh Thành đương nhiên sẽ không khách khí.

Chỉ cần Phùng Thu dám động thủ, Hoàng Bỉnh Thành sẽ cho hắn niếm thử tư vị dục tiên dục tử.

Nhưng bên Phùng Thu còn chưa ra tay, chỗ Phi Long thành lập tức truyền đến một luồng dao động khủng bố.

Ngoài sự cường đại còn kèm theo một luồng lực lượng khiến cho lòng người hoảng sợ, luồng lực lượng này chỉ xuất hiện trong nháy mắt rồi lập tức biến mất, nhưng vẫn hấp dẫn ánh mắt của những người ở đây.

Ánh mắt của Phùng Thu lộ ra vẻ kinh hãi, luồng lực lượng vừa rồi khiến ngay cả hắn cũng cảm giác được nỗi sợ hãi.

Nhưng trong mắt đám người Hoàng Bỉnh Thành lại lộ ra vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, nếu bọn họ đoán không sai, chỗ đó chính là nơi Lý Phôi bế quan!

Quả nhiên, chưa đến nửa khắc đồng hồ, Lý Phôi đã xuất hiện ở trong tầm mắt bọn họ.

Lý Phôi đã thăng cấp đến Dương Thần cảnh nhìn qua trông bình thường hơn trước kia, khí tức trên người đã đến cực hạn, thậm chí khiến người ta có cảm giác rằng hắn chỉ là một người bình thường.

Nhưng nếu là võ giả cùng giai cẩn thận cảm ứng, bọn họ sẽ phát hiện cơ thể Lý Phôi giống như một vực sâu, thu nạp hết thảy sức mạnh vào trong đó!

"Chuyện gì xảy ra?"

Lý Phôi liếc nhìn Phùng Thu xa lạ ở trước mắt, dù hắn mới xuất quan nhưng vẫn có thể cảm giác được bầu không khí giương cung bạt kiếm ở đây.

Hoàng Bỉnh Thành cười lạnh, cẩn thận kể lại cho Lý Phôi biết chuyện xảy ra sau khi hắn bế quan.

Sau khi Lý Phôi nghe xong thì trong mắt lóe ra một tia sát khí âm trầm, dám đến đất Tây Bắc gây chuyện, chán sống rồi sao?

Ngay lúc tay Lý Phôi đặt ở trên chuôi kiếm, hắn chợt bị Hoàng Bỉnh Thành đè lại.

Hoàng Bỉnh Thành dở khóc dở cười nói: "Lý lão đại, ngươi bình tĩnh một chút được không? Đại nhân trước đã có nói rằng, tất cả phải theo quy củ, ngươi một kiếm chém hắn, chúng ta làm sao chơi được nữa đây?"

Nhưng vào lúc này, một luồng hơi thở cường đại từ chân trời truyền đến, Tô Tín từ không trung hạ xuống, nhìn Phùng Thu, thản nhiên nói: "Không cần tuân thủ quy củ gì đó nữa, có vài người không muốn tuân theo quy củ, chúng ta cũng không cần tiếp tục chơi với bọn họ, sớm giải quyết đi."

Tô Tín vừa dứt lời, Phùng Thu thoáng chốc cảm giác được một luồng sát khí vô cùng khủng bố ập đến.

Nhưng hắn còn chưa làm ra hành động gì, không biết trường kiếm trong tay Lý Phôi từ khi nào đã ra khỏi vỏ.

Người màu đen, kiếm màu đen.

Đó là màu đen tĩnh mịch, Phùng Thu đã cảm nhận được một kiếm này, với thực lực của hắn thì có thể dễ dàng né tránh, nhưng lúc này hắn lại kinh hãi phát hiện rằng, tất cả sức mạnh của chính mình giống như bị vực sâu màu đen này hấp dẫn, không tự chủ chìm vào trong đó, không cách nào tự thoát ra!

Đến khi một kiếm tĩnh mịch chém về phía mình, Phùng Thu mới cảm giác được sức mạnh ẩn chứa trong một kiếm này.

Đó là tử vong, tử vong cực độ!

Trong nháy mắt, trên người Phùng Thu bộc phát ra một luồng khí thế mãnh liệt, chân khí rực rỡ ngút trời, nhưng đến giây sau, quanh thân Phùng Thu bỗng nhiên phát lạnh, chờ khi hắn mở mắt ra thì đã thấy thân thể không đầu của bản thân!

Lý Phôi thu lại trường kiếm của mình, mọi người ở đây thoáng chốc lặng ngắt như tờ.

Một kiếm, Lý Phôi thế mà chỉ dùng một kiếm đã nhanh chóng giết chết một võ giả Dương Thần cảnh cùng giai, hơn nữa quan trọng nhất là, từ lúc xuất quan cho đến khi giết người còn chưa đến thời gian nửa nén hương, ba cung phụng nhóm Nhạc Đông Lưu núp trong bóng tối chuẩn bị tiếp viện, vào lúc này đều không núp được nữa, trên mặt lần lượt lộ ra vẻ kinh hãi nhìn Lý Phôi.

Tô Tín nhíu mày, một kiếm vừa rồi của Lý Phôi đúng là kinh diễm, nhưng khoảnh khắc Lý Phôi xuất kiếm, hắn vẫn cảm giác được thứ gì đó khác lạ.

"Ngươi đã luyện thành một kiếm ngưng tụ từ lực lượng tĩnh mịch?"

Ngày xưa, Tô Tín đã từng dạy cho Lý Phôi tàn chiêu của mười lăm chiêu kiếm Đoạt Mệnh, không nghĩ tới bây giờ Lý Phôi thế mà thật sự lợi hại như vậy, thậm chí tu luyện tới đại thành.

Lý Phôi trầm giọng nói: "Đoạt Mệnh Chi Kiếm sao có thể không có cảm giác tĩnh mịch? Trước khi trùng kích Dương Thần, ta gần như đã nắm giữ một kiếm này rồi."