Chương 1989 Lý Phôi khủng bố(2)
Tô Tín gật đầu một cái, nói: "Về sau, tốt nhất nên ít dùng một kiếm này, tử vong chi lực không phải thứ mà bây giờ ngươi có thể khống chế, mỗi lần ngươi dùng luồng lực lượng đó, nó sẽ ăn mòn tâm thần và thân thể của ngươi, điều này sẽ có ảnh hưởng nhất định đến chuyện trùng kích Chân Vũ sau này của ngươi."
Lúc nãy Lý Phôi ra tay thì hắn đã cảm giác được, uy năng của một kiếm này của Lý Phôi đúng là rất mạnh, thậm chí có thể cường đại đến mức chớp mắt chém giết bất ngờ cường giả trong cùng giai, có thể nói là điển hình của nhất kích tất sát.
Nhưng mười lăm chiêu kiếm Đoạt Mệnh vốn không thuộc về kiếm pháp nhân gian, tử vong chi lực tới từ địa ngục này đừng nói là Lý Phôi, cho dù là Tô Tín hiện tại cũng không dám nói có thể hoàn toàn khống chế được nó.
Cho nên, về sau Lý Phôi chỉ có thể ít dùng kiếm kỹ này, tránh cho ảnh hưởng đến bản thân.
Hoàng Bỉnh Thành nhìn thoáng qua thi thể không đầu của Phùng Thu, hỏi Tô Tín: "Đại nhân, nên làm gì với cái xác này đây?"
Tô Tín không quan tâm khoát tay nói: "Phái người đưa đến Thịnh Kinh thành đi, nói là mắt không tôn thượng, nói năng ngông cuồng, cho nên bị ta hạ lệnh chém giết."
Đều đã phá hủy quy củ, hơn nữa quan trọng nhất là hắn đã bị thương nặng Y Kiếm Đình, hiện tại lấy thêm một mạng sống của võ giả Dương Thần cảnh cũng không có gì to tát.
Hoàng Bỉnh Thành âm thầm lắc đầu, đám người hải ngoại này tội gì phải tự chuốc khổ như thế, tới Trung Nguyên tìm đường ra làm gì, thật sự cho rằng Trung Nguyên là nơi dễ lăn lộn sao?
Bây giờ tốt rồi, hai trọng thương, một trực tiếp bị giết, tổn thất này còn lớn hơn mấy cuộc tranh đoạt ở đất hải ngoại bọn họ.
"Đi thông báo toàn bộ Tây Bắc, gần nhất tăng mạnh giới nghiêm, cẩn thận một chút." Tô Tín phân phó nói.
Hoàng Bỉnh Thành nghi ngờ nói: "Đại nhân, ngươi định hoàn toàn vạch mặt với triều đình sao?"
Tô Tín lắc đầu nói: "Không phải triều đình, hiện tại nếu vạch mặt với triều đình thì chúng ta cũng không có ích lợi gì, người chúng ta phải phòng bị chính là đám võ giả hải ngoại kia."
"Triều đình muốn dùng những võ giả hải ngoại này làm mũi thương, nhưng hiện tại xem ra bọn họ cũng không phải là đồ ngốc, tự nhiên sẽ không cam tâm tình nguyện hành sự dựa theo dặn dò của Hoàng tộc họ Cơ."
"Bây giờ chuyện đã lớn như vậy, ta cũng đã hoàn toàn kết thù hận với đám võ giả hải ngoại kia, triều đình có thể sẽ không trực tiếp ra tay, nhưng bọn họ thì chưa chắc, dù sao họ cũng là người hải ngoại, sẽ không theo quy củ của võ lâm Trung Nguyên."
Thật ra với thực lực bây giờ của Tô Tín, hắn có thể trực tiếp áp đảo Y Kiếm Đình, đám người hải ngoại này sẽ không có gì đáng để lo lắng.
Nhưng thế lực và thuộc hạ của Tô Tín đều đang ở Tây Bắc Đạo, hắn không thể nào luôn luôn coi chừng ở Tây Bắc Đạo, cho nên bây giờ cảnh giác một chút sẽ tốt hơn, dù sao cẩn thận mới không gây ra sai lầm lớn.
Mà lúc này, thi thể của Phùng Thu đã bị Hoàng Bỉnh Thành phái người đưa đến Thịnh Kinh thành.
Ngay khi thấy thi thể đó, Y Kiếm Đình lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
Đám người Phùng Thu không phải thuộc hạ của Y Kiếm Đình, bọn họ cùng lắm được xem là một liên minh.
Cho nên bây giờ Phùng Thu bị giết, Y Kiếm Đình không phải hộc máu vì thương tâm, mà chỉ đơn thuần là bị chọc tức.
Hắn chỉ mang năm võ giả Dương Thần cảnh đến Trung Nguyên, kết quả hiện tại một người bị phế, một người bị giết, cho dù về sau trở lại hải ngoại, ước chừng những thế lực kia sẽ không nguyện ý đi theo hắn nữa.
Đất hải ngoại cho tới nay luôn rất thực tế, ngươi có thể mang đến quyền lợi cho chúng ta, chúng ta mới cam nguyện làm việc ở dưới trướng ngươi, bán mạng cho ngươi.
Nếu ngay cả người mình mà ngươi cũng không bảo vệ được, chúng ta đây tội gì gia nhập dưới trướng của ngươi chứ?
Hơn nữa, khi Cơ Vũ Lăng và Cơ Huyền Tư nhìn thấy cái đầu của Phùng Thu, cả hai cũng lộ ra sắc mặt âm trầm.
Mặc dù Phùng Thu này đúng là người hải ngoại, nhưng vấn đề là hắn cũng là giám quân do triều đình phái đi, kết quả lại bị các ngươi nói giết liền giết, rốt cuộc là chuyện quỷ gì đây?
Còn cái gì mà mắt không tôn thượng, bởi vì mắt không tôn thượng nên ngươi giết đi một võ giả Dương Thần cảnh? Ngày xưa, hoàng đế Cơ Hạo Điển cũng không có hành động bá đạo như ngươi!
Đương nhiên, từ một điểm này bọn họ cũng có thể nhìn ra, trong lòng Tô Tín căn bản không có chút kính sợ đối với Hoàng tộc họ Cơ bọn họ.
Cơ Huyền Tư hừ lạnh nói: “Hạng người lòng muông dạ thú! Trước đây không biết vương huynh nghĩ thế nào lại ra sức đề bạt loại người sừng ngược này, còn giao đất Tây Bắc cho hắn, kết quả bây giờ tốt rồi, vĩ đại đến mức không trừ bỏ được, giờ muốn hạn chế đối phương là chuyện không thể nào."
Cơ Huyền Tư lúc này đã quên, nếu không có Tô Tín, đất Tây Bắc vẫn sẽ không phải của Đại Chu, thậm chí còn không bằng như bây giờ.
Cơ Vũ Lăng khoát tay áo nói: "Được rồi, ít nhất hiện tại Tô Tín vẫn chưa công khai tạo phản, về sau chớ trêu chọc hắn, vẫn cần giữ mặt mũi bên ngoài một chút."
Cơ Huyền Tư hơi không cam lòng gật đầu, việc đã đến nước này cũng chỉ có thể làm như vậy.