← Quay lại trang sách

Chương 2004 Đông Tấn(2)

Tô Tín trầm giọng nói: "Vương gia lo nghĩ nhiều, ta đã chuẩn bị khiến Đông Tấn ra tay, làm sao có thể không suy xét mấy thứ này?”

“Ta ở trong Đại Chu lâu như vậy, dù gì cũng có chút mạng lưới quan hệ.”

“Lần này Đại Chu chuẩn bị ra tay với đất Tây Bắc ta, bọn họ muốn một lần giải quyết luôn đất Tây Bắc ta, không chỉ vận dụng lực lượng bảo vệ quanh Thịnh Kinh thành, càng trực tiếp điều động lực lượng phòng thủ bên Kim Trướng Hãn Quốc và Đông Tấn.”

“Nếu Đông Tấn ra tay lúc này thì bên Đại Chu phản ứng không kịp, hoặc nên nói bọn họ không có thực lực quay về cứu viện biên giới Đông Tấn!“

Triệu Sầm Giang trầm giọng hỏi:

“Nếu xong việc Đại Chu trả thù ta thì sao? Đến lúc đó nuốt vào địa vực chẳng phải là lại nhổ ra?”

“Không phải ta nâng người khác lên, đạp mình xuống, mà là hiện tại chênh lệch giữa Đại Chu và Đông Tấn rất lớn, Đông Tấn chúng ta bây giờ không chịu nổi một trận tử chiến với Đại Chu.”

Tuy trong Đông Tấn có rất nhiều võ giả muốn phản công Đại Chu, nhưng Triệu Sầm Giang nhận thức rõ ràng chênh lệch giữa Đại Chu và Đông Tấn.

Khi Kim Trướng Hãn Quốc xâm nhập Đại Chu còn có thể an toàn rút lui, mà đổi thành Đông Tấn bọn họ thì chưa chắc.

Đáy mắt Tô Tín lóe tia sáng lạnh nói:

“Việc này thì vương gia cứ yên tâm, Hoàng tộc họ Cơ hiện tại hơi không thấy rõ chính mình, lần này cho dù là thân phận của ta không bại lộ, bọn họ cũng sẽ xuống tay với quyền lực Tây Bắc Đạo của ta, ngươi nghĩ ta sẽ để bọn họ tồn tại sao?”

“Chờ Hoàng tộc họ Cơ bị ta giải quyết, quân đội và Lục Phiến Môn bàng quan, vô luận thắng thua Đại Chu đều cần tu dưỡng một khoảng thời gian dài.”

“Chỉ cần bên Đông Tấn đừng lòng tham chiếm đoạt quá nhiều địa vực, Đại Chu sẽ không lãng phí thêm lực lượng động can qua lớn.”

Triệu Sầm Giang nhíu mày nói:

“Tất cả điều ngươi nói chỉ dựa trên điều kiện ngươi có thể vượt qua lần này, hơn nữa tổn hại nặng Thiên Đình.”

“Nhưng lỡ như ngươi thua, Đông Tấn ta trừ chọc giận Đại Chu, chẳng phải là không có cái gì vớt vát được?”

Tô Tín cau mày, Triệu Sầm Giang này đúng là đã già, không có chút nhuệ khí, đến lúc này mà còn do dự.

Triệu Vô Diệt mở miệng nói:

“Đồng ý với hắn đi hoàng thúc, Tô Tín không phải hạng người lỗ mãng, có thể nổi bật trong Địa Phủ ta thì không phải kẻ tự đại ngớ ngẩn."

Triệu Vô Diệt có uy vọng rất cao trong hoàng tộc Đông Tấn, hắn tự mình mở miệng, dù Triệu Sầm Giang hơi bất mãn cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Tô Tín chắp tay với Tần Quảng Vương Diệt:

“Lần này Tần Quảng Vương giúp đỡ, tại hạ ghi nhớ trong lòng, ngày sau sẽ báo đáp.”

Thật ra lần này Tô Tín cũng không ngờ rằng Đông Tấn sẽ sa đọa đến mức này, không có quyết tâm đánh một trận với Đại Chu.

Cho nên sự tình phát triển đến hiện tại nếu như không có Triệu Vô Diệt ở, Triệu Sầm Giang hơn phân nửa sẽ trực tiếp từ chối điều kiện của Tô Tín, không dám mạo hiểm ra tay với Đại Chu.

Xem như Tô Tín nợ Triệu Vô Diệt một nhân tình, tương lai hắn phải tìm cơ hội trả lại.

Sau khi giải quyết Đông Tấn, Tô Tín rời đi, định về Tây Bắc.

Lực lượng của Đại Chu ở bên kia phỏng chừng sắp tập kết xong, Tô Tín chỉ có một chữ đối sách, đó là ‘kéo’!

Kéo dài đến khi nào Đại Chu biết khó mà lui, kéo dài đến khi Đại Chu không đám ra tay với Tây Bắc mới thôi.

Cho nên dù Đại Chu phái nhiều cường giả đến thì Tô Tín phải cứng rắn đỡ hiệp đầu, nếu hắn không chịu đựng nổi vòng thứ nhất thì đất Tây Bắc của hắn không còn ý nghĩa tồn tại nữa.

Khi Tô Tín mới rời khỏi Đông Tấn, hắn cảm giác có dao động kỳ lạ truyền đến quanh thân mình.

"Đi ra! Đừng giả thần giả quỷ!"

Tô Tín lạnh lùng hừ một tiếng, lúc này truyền ra tiếng động kỳ dị, dường như phật âm phạn xướng, nhưng trong đó xen lẫn mùi tà dị, khiến người nghe thấy không kiềm được muốn chìm đắm trong đó.

Một nữ nhân mặc đồ trắng từ trong không trung đáp xuống, bề ngoài chính chắn quyến rũ, tràn ngập sức hấp dẫn khác lạ, nhưng biểu cảm thì vô cùng thánh khiết, khiến người có ảo giác không dám xâm phạm.

Cách ăn mặc của nàng rất kỳ lạ, nàng mặc một thân áo trắng, vạt áo như là kết hợp giữa tăng bào và đạo bào, tuy rằng rộng lớn, nhưng không giấu được thân thể yêu kiều nhấp nhô.

Tô Tín nhìn nữ nhân trước mắt, đáy mắt lóe tia sáng:

“Bạch Liên Thánh mẫu, ngươi đến làm gì?"

Đúng vậy, người trước mắt là chủ của Bạch Liên giáo kinh khủng nhất trong Cửu Ngục Tà Ma, Bạch Liên Thánh mẫu!

Không có người biết Bạch Liên Thánh mẫu trước kia rốt cuộc tên là gì, từ lúc nàng tiếp quản Bạch Liên giáo trở thành Bạch Liên Thánh mẫu thì Bạch Liên Thánh mẫu là tên của nàng, là truyền nhân kế thừa y bát của Vô Sinh lão mẫu, cũng là người phát ngôn của Chân Không Gia Hương trên thế gian.

Tô Tín mắt lạnh nhìn Bạch Liên Thánh mẫu, đừng nhìn nàng này vẻ ngoài quyến rũ động lòng người, nhưng người chết trong tay nàng thì nhiều vô số kể, người này căn bản là một kẻ cầm đầu tà giáo.

Quan trọng nhất là Tô Tín chưa giao tiếp với Bạch Liên Thánh mẫu, nhưng hắn đã giết nhiều người của Bạch Liên giáo, tính kiểu gì thì giữa Tô Tín và Bạch Liên giáo không thân thiện gì.