← Quay lại trang sách

Chương 2011 Quân vây tứ phía(1)

Nhưng Đại Chu muốn diệt Địa Phủ cũng là chuyện không thể nào. Coi như Đại Chu dốc toàn lực xuất thủ, cuối cùng có khi đến cả hang ổ của Địa Phủ cũng không tìm được.

Song, dưới tình hình hiện tại, bên phía Tô Tín có Địa Phủ tương trợ, thực lực của hắn rất nhiên tăng nhiều.

Biểu cảm trên mặt Tô Tín không thay đổi. Trên thực tế lần này hắn căn bản chưa thông báo cho người Địa Phủ đến trước. Nhưng đều là người Địa Phủ, Tô Tín đụng chuyện lớn như vậy, Địa Phủ dĩ nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Dĩ nhiên, chuyện này cũng coi như Tô Tín nợ mọi người ở Địa Phủ một ân huệ. Sau này ở Địa Phủ nếu ai gặp chuyện đến tìm Tô Tín giúp đỡ, Tô Tín tất nhiên cũng không thể từ chối.

Địa Tạng Vương lạnh nhạt nói: “Nhiều năm như vậy rồi, Địa Phủ ta hình như cho tới giờ cũng chưa từng có mâu thuẫn gì với Đại Chu. Vì sao người của Địa Phủ ta lại biến thành hạng người bụng dạ nham hiểm rồi?”

Đối mặt với một đám cường giả Địa Phủ, sắc mặt Cơ Vũ Lăng không chút biến sắc. Hắn chỉ trầm giọng nói: "Giường cạnh há để người khác ngủ ngáy? Địa Phủ các người lẽ nào có thể dễ dàng tha thứ cho kẻ cùng mang thân phận Thiên Đình và Địa Phủ sao?

Bây giờ ta cũng không nói thêm gì nữa. Nếu có Địa Tạng Vương ngươi ra mặt, vậy chuyện này còn có đường sống.

Thế này, chỉ cần Tô Tín giao ra tất cả quyền hành trong tay hắn, ví như nhóm thế lực Ám Vệ, Tây Bắc quân, để cho đất Tây Bắc về lại cho Đại Chu quản lý. Như vậy, Tô Tín ngươi muốn đi làm Sở Giang Vương của Địa Phủ thì cứ đi làm Sở Giang Vương. Nhưng vị trí Tây Bắc Vương này ngươi phải nhường một chút rồi!”

Tô Tín nghe vậy cười lạnh, nói: “Quả đào lớn thế, triều đình nói hái liền hái à?”

Cái điều kiện này của Cơ Vũ Lăng đừng nói là Tô Tín không chịu nổi mà kể cả những người giang hồ khác đang vây xem cũng lắc đầu một cái. Điều kiện ngặt nghèo thế này Tô Tín chắc chắn sẽ không đồng ý.

Chẳng ai bị mù cả. Hiện những cơ nghiệp ở Tây Bắc đều do một tay Tô Tín tay trắng dựng cơ đồ. Triều đình bỏ ra bao nhiêu sức lực, tự bọn họ biết.

Chỉ riêng quy mô của Tây Bắc quân cũng đủ để so sánh với quân đội trấn thủ ở Bắc Cương của Đại Chu. Còn Ám Vệ mà Tô Tín chú tâm đào tạo nữa. Một khi Ám Vệ nhập vào trong Lục Phiến Môn, thực lực của Lục Phiến Môn ắt sẽ tăng mạnh.

Cho nên cứ như vậy, Tô Tín có thể cam tâm giao phần cơ nghiệp này ra thì mới là kỳ quái. Huống chi con người này từ xưa đến giờ cũng không phải loại người sẽ chịu im hơi lặng tiếng.

Cơ Vũ Lăng lắc lắc đầu, nói: “Ta đã nể mặt Địa Tạng Vương cho ngươi được lựa chọn. Nếu ngươi không thức thời thì cũng đừng trách Đại Chu ta không nói tình.”

Dứt lời, từ phía chân trời một trận thần mang truyền đến. Thiên Đế dẫn theo Bắc Cực Tử Vi Đại Đế còn có Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế ngự không mà đến. Những cường giả khác của Thiên Đình cũng đã đến, uy thế này khiến người ở đây nhất thời cả kinh. Thiên Đình cũng đến xen vào chuyện này.

Có điều, mọi người nghĩ một lát cũng bình thường lại. Thiên Đình cùng Địa Phủ là đối thủ một mất một còn. Bây giờ biết tin Tô Tín chính là Sở Giang Vương của Địa Phủ, Thiên Đình xuất thủ cũng rất bình thường.

Song, Tô Tín thấy người Thiên Đình rất tự nhiên mà đứng về bên phía đám người Cơ Vũ Lăng, trong mắt hắn không kiềm được mà lộ ra một tia lạnh.

Vốn hắn cho rằng chuyện này chẳng qua là Thiên Đình lo chuyện bao đồng. Bây giờ nhìn lại, e là Thiên Đình cùng Đại Chu sớm đã có ước định rồi.

Bắc Cực Tử Vi Đại Đế nhìn Tô Tín, cười lạnh nói: “Tô đại nhân, Sở Giang Vương, ngươi thế mà ẩn núp được đấy. Nhiều năm như vậy rồi lại chẳng ai nghĩ đến việc ngươi là người Địa Phủ.”

Tô Tín lạnh nhạt nói: “Thiên Đình muốn dùng cùng một cách đến tận hai lần sao? Thật đúng là không có ý gì mới mà.”

Bắc Cực Tử Vi Đại Đế cười lạnh, nói: “Đừng để ý mưu kế cũ hay không, có tác dụng là được.”

Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế cầm thần binh Thủy Nguyệt Lăng Tiêu Kiếm lập tức hừ lạnh một tiếng, nói: “Đừng nói nhảm. Nhanh động thủ đi, để tránh chậm trễ lại sinh biến.”

Bấy giờ, Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế quả có chút không đợi nổi để ra tay với Diêm La Thiên tử.

Liên tục hai lần bị Diêm La Thiên tử người có cùng một cảnh giới tát bay. Đây đối với Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế mà nói thì quả thực là một sự sỉ nhục.

Bây giờ, thương thế của hắn đã khỏi. Hơn nữa, cũng ổn định lại tu vi Chân Vũ cảnh. Lần này hắn cũng sẽ không chật vật như thế nữa.

Lần này, mục đích của Thiên Đình thực rất đơn giản. Bọn họ sẽ không xuất thủ với Tô Tín, chỉ phụ trách cản không cho Địa Phủ viện thủ cho Tô Tín.

Cho nên, bọn họ cũng sẽ không đánh sống đánh chết với người của Địa Phủ. Lần này bọn họ chẳng qua là phụ trách việc trì hoãn mà thôi.

Còn trong khoảng thời gian này, người của triều đình Đại Chu có thể giải quyết Tô Tín được hay không thì không do bọn họ quản. Dù sao bất kể Tô Tín bị chém chết hay cá chết lưới rách với triều đình Đại Chu, những chuyện này Thiên Đình đều đứng ngoài xem náo nhiệt.

Vì lẽ đó, bên này vừa dứt lời, Thiên Đế liền ngay lập tức xuất thủ, đánh một quyền về phía Địa Tạng Vương.