← Quay lại trang sách

Chương 2010 Ngụy biện(2)

Triều đình Đại Chu lần này đến ngay cả người mạnh nhất trong Hoàng thất Cung phụng đường “Đấu Nguyên Thiên Tôn” Triệu Vũ Niên cũng phái ra, có thể tưởng tượng được lần này triều đình quyết tâm tiêu diệt Tô Tín lớn đến nhường nào.

Phải biết rằng, với không ít người trên giang hồ, trong số đông đảo cường giả Chân Vũ cảnh tại triều đình Đại Chu, người có danh tiếng lớn nhất không phải lão tổ Kháo Sơn Vương Cơ Vũ Lăng của Hoàng tộc họ Cơ, cũng không phải Thiết Ngạo có thực lực kinh diễm mà chính là vị cường giả đệ nhất của Hoàng thất Cung phụng đường “Đấu Nguyên Thiên Tôn” Triệu Vũ Niên ngay trước mắt đây.

Dẫu sao vào những năm cuối của Đại Tấn năm đó, chiến tích của Triệu Vũ Niên rất dũng mãnh. Trực tiếp dùng sức một người mà đè ép toàn bộ Kim Trướng Hãn Quốc. Có thể nói khi đó nếu Triệu Vũ Niên không đả thương Ngạc Nhĩ Đa, hơn nữa còn đánh trọng thương toàn bộ Kim Trướng Hãn Quốc, thì Đại Chu không thể nào dễ dàng đoạt thiên hạ cho được.

Sau này, lúc Đại Chu tranh bá thiên hạ, Triệu Vũ Niên cũng coi như là người ra sức nhiều nhất. Tước hiệu “Đấu Nguyên Thiên Tôn” của hắn cũng coi như là hữu danh hữu thực. Trải qua vô số lần chém giết lịch luyện đã phát huy con đường võ đạo đấu chiến hết sức của hắn đến trình độ cao nhất.

Tô Tín nhìn Triệu Vũ Niên, nhàn nhạt nói: “Người có chí riêng. Chỉ có điều, đối tượng mà Triệu đại nhân chọn giúp có thể chẳng tốt đẹp gì.

Bây giờ Hoàng tộc họ Cơ cũng đã bắt đầu động thủ làm suy yếu quyền lực của quân đội cùng Lục Phiến Môn rồi. Cũng may bây giờ Hoàng thất Cung phụng đường không có cầm quyền. Nếu không chỉ e Triệu đại nhân ngươi cũng phải giao quyền trong tay mình ra thôi.”

Triệu Vũ Niên lắc đầu một cái, cũng không nói lời nào.

Hắn là loại người tính cách cứng ngắc quật cường. Một khi đã quyết định chuyện gì thì sẽ không dễ thay đổi.

Trên võ đạo thì đây là biểu hiện tâm chí bền bỉ. Nhưng về mặt xử sự làm người thì là dạng tương đối dễ thua thiệt.

Chỉ có điều, cho đến giờ Triệu Vũ Niên đều duy trì sức mạnh cường đại tuyệt đối cho nên dù có đụng chuyện phải chịu thua thiệt, hắn cũng sẽ dùng thực lực mà thẳng tay trấn áp.

Nhưng vào lúc này, một tiếng cười to mang hận ý truyền đến, “Đại Phong Kiếm Tôn” Y Kiếm Đình trước đó bị Tô Tín đánh trọng thương đạp kiếm mà đi, lâm không đứng ở bên cạnh Cơ Vũ Lăng.

Với thương thế của Y Kiếm Đình, không mất một năm rưỡi thì không khỏe lại được. Có điều, lần này Y Kiếm Đình nghe được triều đình muốn động thủ với Tô Tín. Y Kiếm Đình liền bất chấp tất cả, hắn nuốt thẳng một viên đan dược bí truyền trân quý của Đại Phong đảo bọn họ. Rốt cuộc trong thời gian ngắn nhất chữa lành thương thế. Chính là vì muốn báo thù một kiếm này của Tô Tín!

“Tô Tín, ngươi bây giờ căn bản là cùng đường rồi. Ngươi còn muốn chống cự vô ích nữa hay sao? Mau chóng đầu hàng đi. Nói không chừng còn có thể được chết một cách có thể diện!”

Trên mặt Y Kiếm Đình lộ ra vẻ âm ngoan. Hắn thừa nhận thực lực của Tô Tín đúng là rất mạnh. Lần trước, Y Kiếm Đình bị áp chế thảm vô cùng. Nhưng bây giờ là ba chọi một kia mà? Tô Tín há chẳng lẽ còn chạy thoát được?

Hơn nữa, Y Kiếm Đình không ngại lấy ba đánh một vây công.

Ở hải ngoại, cạnh tranh vô cùng tàn khốc kịch liệt. Bọn họ giết người còn hung tàn hơn so với võ giả Ma đạo Trung Nguyên.

Ở đất hải ngoại cho dù là nhân vật Chân Vũ cảnh cũng phải tính kế tới lui với nhau. Cuối cùng mọi người dùng nhiều đánh ít hoặc loạn chiến gì gì đó đều rất bình thường. Mọi việc chỉ nhìn kết quả, không bàn quá trình.

Cho nên, đối mặt với trận chiến lớn như vậy, lại còn là cùng cấp một đánh ba, Cái này với Y Kiếm Đình mà nói thì hoàn toàn là trò trẻ con.

Tô Tín nhìn ba tên cường giả Chân Vũ cảnh kia, trên mặt mang nụ cười như không, nói: “Ba tên cường giả Chân Vũ cảnh, chư vị ngược lại vẫn thật là nể mặt ta.”

Cơ Vũ Lăng nhàn nhạt nói: “Đã như vậy chẳng lẽ ngươi còn không tính thúc thủ chịu trói sao?”

Tô Tín bày ra vẻ cổ quái, nói: “Nếu ngươi biết ta là người trong Địa Phủ, chẳng lẽ ngươi cho là ta chỉ có chút lá bài tẩy này thôi sao?”

Lời của Tô Tín vừa dứt, một trận Phật quang lóng lánh, Địa Tạng Vương ở giữa không trung từng bước bước ra. Bước chân vừa hạ xuống, xen vàng nở rộ, vô cùng thần dị.

Mà sau lưng Địa Tạng Vương, quanh thân Diêm La Thiên tử huyết lãng rợp trời, cũng ngự không đến.

Phía dưới hai người còn có hơn mười tên mặc Hoa phục màu đen, đầu đội mặt nạ cường giả Địa Phủ, mang theo khí thế trùng tiêu đến, thực lực yếu nhất đều là Dung Thần.

Hai nhân vật Chân Vũ cảnh, lại còn thêm một đám cường giả Địa Phủ vừa xuất hiện, nhất thời khiến tất cả mọi người đều xôn xao.

Hoàng triều cùng hai cung Thiên – Địa rốt cuộc ai mạnh ai yếu điểm này thật khó mà nói.

Thực lực của Địa Phủ mạnh, đúng không sai. Nhưng bàn về thực lực tổng hợp mà nói thì vẫn là triều đình Đại Chu mạnh hơn. Dẫu sao với từng đó người Địa Phủ kia, bọn họ cùng lắm cũng chỉ có thể nắm trong tay một đạo hoặc mấy đạo thôi. Vốn không cách nào quân lâm thiên hạ như Đại Chu được.