Chương 2013 Mạnh Kinh Tiên cân nhắc(1)
Từ lúc Tô Tín trở về từ Đông Tấn, Bạch Liên Thánh mẫu ra tay khiến Tô Tín ý thức được khi Đại Chu muốn ra tay đối phó với hắn ắt sẽ có người muốn bỏ đá xuống giếng. Vì lẽ đó, Tô Tín liền quyết định phát huy sức mạnh mạng lưới giao thiệp của mình đến mức tối đa. Chỉ có điều, trong đó Tô Tín không liên lạc với Mạnh Kinh Tiên.
Cho nên lần này, Mạnh Kinh Tiên ra tay cũng không phải do Tô Tín mời tới mà là Mạnh Kinh Tiên chủ động tương trợ.
Mặc dù nói Mạnh Kinh Tiên là sư phụ của Hinh nhi, giữa hắn và Tô Tín cũng chỉ có quan hệ nặng như vậy thôi. Song có nặng đến đâu cũng không mật thiết lắm.
Có thể nói, nếu Mạnh Kinh Tiên nguyện ý giúp Tô Tín thì đó chính là tình nghĩa, không muốn giúp Tô Tín thì cũng phải. Nên ngay từ đầu, Tô Tín liền không muốn đi tìm Mạnh Kinh Tiên giúp đỡ.
Nhưng chuyện phải nói ngược trở lại hơn mười ngày trước khi tin tức Tô Tín là Sở Giang Vương của Địa Phủ được truyền ra trên giang hồ. Khi đó, trên giang hồ ai cũng biết Đại Chu nhất định sẽ không bỏ qua cho Tô Tín, trận chiến giữa hai bên sẽ khó mà tránh khỏi.
Hinh nhi khi đó đã trở lại Dịch Kiếm Môn tiềm tu, ở dưới sự chỉ đạo của Mạnh Kinh Tiên, Hinh nhi cũng tấn thăng đến Hóa Thần cảnh.
Những tin tức này khó tránh khỏi truyền đến tai Hinh nhi. Mới vừa nghe tin này, Hinh nhu cũng có chút hoảng hồn.
Đi lại trên giang hồ lâu như vậy, Hinh nhi sớm đã không còn là tay mơ trên giang hồ ngày xưa nữa. Nàng rõ ràng biết thực lực của triều đình Đại Chu là thế nào, và còn dưới quyền huynh trưởng là thực lực gì.
Cho nên, vừa nghe được tin tức này, Hinh nhi cũng có chút hốt hoảng.
Tuy nhiên cũng may Nguyên Thần của Thanh Ly không có chia cách với Hinh nhi, ngược lại, hai người sớm chiều ở chung với nhau thời gian lâu như vậy, Hinh nhi cùng Thanh Ly rất hợp ý nhau. Hai người cũng trở thành bạn.
Cảm nhận được Hinh nhi hốt hoảng, Thanh Ly vội vàng nói: “Bây giờ ngươi gấp cũng vô dụng. Chuyện của ca ca ngươi, ngươi không giúp được gì, không bằng đi cầu sư phụ xuất thủ. Dùng thực lực của Mạnh Kinh Tiên đủ để trấn áp một tên cường giả triều đình Đại Chu.”
Hinh nhi gật đầu một cái. Bây giờ có thể giúp được ca ca của nàng cũng chỉ có sư phụ nàng thôi.
Chỉ có điều, người sư phụ Mạnh Kinh Tiên này mặc dù không tính là nghiêm nghị với Hinh nhi nhưng Hinh nhi còn sợ hắn hơn là đám mày hung tướng dữ Sở Bât Phàm. Vì lẽ đó, phần lớn thời gian Hinh nhi cũng không dám quấy nhiễu sư phụ, nhưng bây giờ nàng cũng không để ý nhiều đến thế.
Ngay lúc Hinh nhi đi thẳng đến chỗ Mạnh Kinh Tiên tu luyện, Sở Bất Phàm cũng đã ở phòng ngoài cung điện tiềm tu.
Sau khi thực lực của hắn đến Dung Thần cảnh cũng đã bước vào bình cảnh. Dịch Kiếm Môn chỉ có hai người có thực lực mạnh hơn hắn. Mặc dù Lâm Lạc Viêm là Dương Thần nhưng hắn thuộc loại biết luyệt không biết dạy, không có trợ giúp gì với việc tu luyện của Sở Bất Phàm,
Cho nên, Sở Bất Phàm mới lại tu luyện ở cách chỗ Mạnh Kinh Tiên không xa, Chính là vì để vào thời khắc mấu chốt hắn có thể đến thỉnh giáo Mạnh Kinh Tiên.
Thấy Hinh nhi đến đây, Sở Bất Phàm nhíu mày nói: “Ngươi đến là vì chuyện của ca ca ngươi?”
Chuyện của Tô Tín hiện tại trên giang hồ ai cũng biết hết. Sở Bất Phàm cũng biết Hinh nhi nhất định sẽ không ngồi yên.
Hinh nhi mang gương mặt khổ sở gật đầu nói: “Ta muốn mời sư phụ ra tay giúp ca ca.”
Sở Bất Phàm thở dài một cái, nói: “Cùng ta vào đi. Có điều sư phụ ngươi có xuất thủ hay không thì ta không dám chắc.”
Thật ra thì Sở Bất Phàm vẫn rất tán thưởng Tô Tín. Bất kể là cách làm việc hay tính cách của Tô Tín, Sở Bất Phàm đều rất đồng tình.
Chỉ có điều bây giờ dù sao thì Sở Bất Phàm cũng là đệ tử của Dịch Kiếm Môn, mọi việc đều phải đứng ở lập trường của Dịch Kiếm Môn mà suy tính.
Bấy giờ tất cả đại sự của Dịch Kiếm Môn đều phải được Mạnh Kinh Tiên làm chủ. Cái Sở Bất Phàm phải làm là không gặp đại sự không đi đánh động đến Mạnh Kinh Tiên.Vì thế nên với chuyện của Tô Tín dù hắn có thích Tô Tín đến đâu cũng không thể đi nói thêm gì làm ảnh hưởng đến cái nhìn của Mạnh Kinh Tiên về chuyện này được.
Trong đại điện bế quan của Mạnh Kinh Tiên bấy giờ trừ Mạnh Kinh Tiên hãy còn Lâm Lạc Viêm cũng ở đây bế quan cùng hắn.
Dẫu sao tuổi tác của Lâm Lạc Viêm cũng không coi là lớn. Bây giờ hắn mặc dù còn chưa mò đến ngưỡng cửa Chân Vũ cảnh nhưng nói thế nào cũng là có chút hy vọng. Vì lẽ đó nên bây giờ hắn hầu như đều cùng Mạnh Kinh Tiên bế quan ở một chỗ, cùng nhau tìm hiểu kiếm đạo.
Sở Bất Phàm dẫn Hinh nhi tới, còn chưa kịp chờ Hinh nhi đã mở miệng nói ra hết tất cả mọi chuyện. Hinh nhi quỳ xuống đất, giọng nói hơi có chút nghẹn ngào: “Cầu xin sư phụ mau cứu ca ca của ta đi!”
Mạnh Kinh Tiên mở mắt ra, trong đôi mắt hắn không có bất kỳ tiêu cự nào. Trên mặt hắn cũng không có biểu cảm gì, kể cả là người gần gũi nhất với hắn cũng không biết hắn lúc này đang nghĩ cái gì.
Mạnh Kinh Tiên phất một tay lên, Hinh nhi ngay lập tức bị hắn kéo dậy từ trên đất.