Chương 2017 Kiếm của Mạnh Kinh Tiên(2)
Thấy Y Kiếm Đình cùng Cơ Vũ Lăng khí thế hung hăng mà xông đến, trong mắt Tô Tín lộ ra một tia lạnh: “Bây giờ tất cả bọn họ cũng hẳn đều động thủ nhỉ?”
Lúc này, ở đất Bắc Cương, Kim Trướng Hãn Quốc rục rịch. Hơn mười vạn đại quân tinh nhuệ áp biên giới nhất thời khiến quân Bắc Cương đang canh phòng chú ý.
Ngạc Nhĩ Đa cuối cùng vẫn xuất thủ. Bây giờ hắn cần gấp một trận thắng để ổn định Bát bộ Hoàng tộc đang xao động trong nội bộ Kim Trướng Hãn Quốc kia.
Dõi mắt trông coi khắp Kim Trướng Hãn Quốc cũng chẳng được mấy gia tộc mà bọn họ có thể động thủ.
Ba mươi sáu nước Tây Vực thực lực yếu, tan tác khắp nơi, thế nhưng trong hoàn cảnh tồi tệ mà còn đi tấn công ba mươi sáu nước Tây Vực thì có ích gì cho bọn họ đâu? E là còn chưa đánh thì đã bị nội bộ Kim Trướng Hãn Quốc phản đối rồi.
Mà Đông Tấn mặc dù là thủ thành, sớm mất lòng tiến thủ. Nhưng chó canh nhà cũng có răng nanh, cố ép đi tấn công Đông Tấn càng không có lợi với Kim Trướng Hãn Quốc.
Còn đất Tây Bắc mặc dù tiếp giáp với Kim Trướng Hãn Quốc, nhưng bấy giờ Tây Bắc Đạo là một thùng thuốc súng. Tô Tín với Đại Chu đánh nhau tưng bừng ở đó. Kim Trướng Hãn Quốc xen vào sẽ biến thành tình huống gì cũng không ai biết.
Huống chi Tây Bắc Đạo còn có Đại Tuyết Sơn.
Mặc dù Đại Tuyết Sơn vô cùng khiêm tốn. Thậm chí còn chẳng có danh tiếng gì ở võ lâm Trung Nguyên. Nhưng với uy vọng cùng thực lực của Đại Tuyết Sơn, điều động những bộ tộc Tây Bắc kia thì vẫn không thành vấn đề.
Hơn nữa, Đạm Đài Diệt Minh đứng đầu Đại Tuyết Sơn thực lực không lường được. Đối với Đạm Đài Diệt Minh, mặc kệ là Ngạc Nhĩ Đa hay Xích Liệt Cách cũng không nắm chắc tất thắng.
Như vậy, nơi thích hợp cho Kim Trướng Hãn Quốc động thủ nhất chỉ có đất Bắc Cương của Đại Chu.
Hiện tại, hơn một nửa lực lượng của Đại Chu đều đã bị điều động đến Tây Bắc đối phó với Tô Tín. Toàn bộ phòng tuyến của Bắc Cương trống không. Lúc này mà bọn họ còn không động thủ thì còn đợi lúc nào?
Mặc dù người của Kim Trướng Hãn Quốc biết nếu bây giờ bọn họ xuất thủ với Đại Chu thì như vậy căn bản chính là đang giúp Tô Tín, bị Tô Tín lợi dụng. Nhưng đứng trước lợi ích, Kim Trướng Hãn Quốc cũng không cách nào cự tuyệt.
Mà lúc này, trong phòng tuyến Bắc Cương, người có thực lực mạnh nhất trấn giữ ở đây chính là Thần Sách Đại Tướng quân Bàng Nguyên Đức.
Lần trước, lúc Kim Trướng Hãn Quốc xâm phạm, Bàng Nguyên Đức kịp thời đi đến Tây Bắc đón lính thua trận, phối hợp với Tô Tín đánh tán đại quân xâm phạm Trung Nguyên của Kim Trướng Hãn Quốc. Hắn cũng là dựa vào công lao này mà từ Đại Tổng quản quân Trấn Bắc nhảy một cái thành Đại Tướng quân thứ tư của Đại Chu, Thần Sách Đại Tướng quân.
Hiện ở đất Bắc Cương, bàn về thực lực và địa vị, hắn là cao nhất. Còn những Dương Thần cảnh cung phụng khác ở đây đều đã bị điều đến Tây Bắc đạo để đối phó với Tô Tín.
Trong trại lính Bắc Cương, một tên lính liên lạc hoang mang rối loạn chạy về phía Bàng Nguyên Đức, nói: “Tướng quân, không xong rồi! Hơn mười vạn quân Kim Trướng Hãn Quốc đã áp đến tiền tuyến rồi. Doanh trại tiền đạo đã không đỡ được!”
Lúc này, trên mặt Bàng Nguyên Đức lại không chút nào hoảng hốt, hắn nhàn nhạt nói: “Không ngăn được còn ngăn cản cái gì? Chịu chết à?”
Tên lính liên lạc kia có chút sửng sốt. Đại Tướng quân sao có thể nói ra những lời này?
Bàng Nguyên Đức hừ lạnh một tiếng, nói: “Trước mắt giặc ngoại xâm còn chưa diệt trừ hoàn toàn. Thế mà triều đình còn lấy hết lực lượng đi đối phó với người của mình. Chuyện này là thế nào?
Bây giờ thì hay rồi, phòng tuyến Bắc Cương trống không. Kim Trướng Hãn Quốc đánh đến cửa rồi, chúng ta lấy cái gì mà kháng? Dùng nhân mạng à?
Rút hết về cho ta! Giang sơn này của Cơ gia. Bọn họ không tiếc thì chúng ta cần gì phải tiếc cho họ?”
Với chuyện gần đây mà Hoàng tộc họ Cơ làm, quân đội cũng hết sức bất mãn.
Trước thì phái giám quân chó má đến phân mỏng quền lực của Bàng Nguyên Đức hắn thì cũng thôi đi. Bây giờ còn vì đối phó với người mình mà rút đi nhiều người dưới trướng Bàng Nguyên Đức hắn như vậy. Bây giờ Kim Trướng Hãn Quốc kéo binh đến, Bàng Nguyên Đức hắn làm gì được đây?
Nếu như chuyện lần này là Kim Trướng Hãn Quốc chủ động khiêu khích, muốn xâm lược đất vốn của Đại Chu bọn họ. Bàng Nguyên Đức thân là quân nhân, hắn cũng không ngại liều chết ngăn cản.
Nhưng vấn đề là trận chiến này vốn không nên phát sinh. Nếu như không phải Đại Chu đem toàn bộ lực lượng điều đi nội chiến thì bây giờ phòng tuyến Bắc Cương sẽ biến thành dạng thế này sao?
Cho nên, Bàng Nguyên Đức không muốn vì một cái lý do buồn cười như vậy mà để cho thủ hạ của mình chịu chết.
Dẫu sao, người Trấn Bắc quân cũng đều là do một tay hắn từ lúc đảm nhiệm chức giáo úy từ Hóa Thần cảnh một tay dẫn dắt. Hoàng tộc họ Cơ không thương xót những người này nhưng hắn thì rất đau lòng.
Huống chí chuyện lần này Lâm Tông Việt cũng từng âm thầm bày mưu đặt kế với hắn. Ngay cả Tiết Chấn Nhạc cũng âm thầm cho phép. Vì lẽ đó, Bàng Nguyên Đức càng không có gánh nặng gì trong lòng nữa.