Chương 2018 Các phe hành động(1)
Mà lúc này ở Đông Tấn, đại quân Đông Tấn yên bình đã lâu cũng bắt đầu tụ họp tiến quân đến phòng tuyến Đại Chu.
Có thể nói, danh tiếng của Triệu Vô Diệt ở Đông Tấn thậm chí còn lớn hơn Lý Thái hậu. Có hắn mở miệng, lúc này Đông Tấn mới có thể cổ động toàn bộ quân đội xuất thủ với Đại Chu.
Thần Dũng Đại Tướng quân Hạng Sở Cuồng trấn thủ ở biên giới Đông Tấn, nhìn đội quân tinh nhuệ hơn trăm ngàn người của Đông Tấn không kiềm được lắc đầu một cái.
Bây giờ không còn là vấn đề hắn có muốn đánh hay không nữa, mà là Đại Chu bọn họ có thể thủ ở phòng tuyến Đông Tấn hay không.
Về chuyện Tô Tín, cái nhìn của Bàng Nguyên Đức cùng Hạng Sở Cuồng là giống nhau.
Thật ra thì lý lịch của Hàng Sở Cuồng ở trong quân đội Đại Chu coi như là nhóm lão làng nhất. Thậm chí so với Lâm Tông Việt còn lão làng hơn.
Ngày xưa, lúc Đại Chu chỉ là một nước Nam Man rất nhỏ thì Hạng Sở Cuồng đã đảm nhiệm chức ngũ trưởng nho nhỏ trong quân đội Đại Chu rồi.
Sau đó Đại Chu chinh chiến thiên hạ, tài nguyên đạt được trong quân đội càng lúc càng nhiều. Cứ như vậy, Hạng Sở Cuồng dựa vào tiềm lực vốn cũng không tệ của hắn lúc này mới bộc lộ tài năng bước đến vị trí cao. Cho nên nói trong số tất cả các Đại Tướng quân Đại Chu, hắn là người có lòng trung thành cao nhất.
Chỉ có điều, lòng trung thành của Hạng Sở Cuồng chẳng qua là với Đại Chu, có lẽ có một phần là với Cơ Hạo Điển.
Dù sao thì Cơ Hạo Điển dẫn Đại Chu quật khởi thì hắn mới được công thành danh toại.
Nhưng bây giờ Cơ Hạo Điển đã chết cho nên lúc này bất kỳ chuyện gì, Hạng Sở Cuồng cũng đều đứng trên góc độ của Đại Chu mà lo lắng. Hành động tổn hại trước mắt của Hoàng tộc họ Cơ thực chất là hại đến lợi ích Đại Chu.
Lần trước lúc Đông Tấn tấn công, biểu hiện của Tô Tín, Hạng Sở Cuồng đều nhìn thấy.
Có thể nói là nếu không có Tô Tín thì lần đó bọn họ tuyệt không có cách đánh bại Kim Trướng Hãn Quốc dễ dàng như vậy.
Thế mà bây giờ bọn họ lại bức phản Tô Tín, điều lực lượng đi nội chiến khiến xung quanh biên cương Đại Chu khói nổi bốn bề, cái này không phải tổn hại lợi ích của Đại Chu thì là gì?
Còn về thân phận Địa Phủ của Tô Tín, Hạng Sở Cuồng vốn cũng chẳng coi là chuyện gì lớn.
Sau khi Cơ Hạo Điển chết, những người Hoàng tộc họ Cơ khác hệt như đều đã quên hết những lời dặn dò cùng giao phó của hắn.
Đại Chu có thể gây dựng thiên hạ cái chính là vì bao dung tất cả.
Đừng để ý chuyện Tô Tín kia có phải người Địa Phủ hay không, chỉ cần hắn có thể mang đến lợi ích cho Đại Chu hơn nữa không làm chuyện gì nguy hại đến Đại Chu, thì việc hắn là người Địa Phủ có gì ghê gớm đâu?
Quân không thấy trước kia Triệu Vũ Niên vẫn là Hoàng tộc Đại Tấn, thậm chí lúc Triệu Vũ Niên mới vừa gia nhập Đại Chu cũng có không ít người không đồng ý, còn cho rằng đây là âm mưu của Đại Tấn. Vẫn là Cơ Hạo Điển ra sức dẹp nghị luận của mọi người, quyết định giúp Triệu Vũ Niên. Hơn nữa, còn phong Triệu Vũ Niên thành người đứng đầu của Hoàng thất Cung phụng đường.
Kết quả bây giờ thì sao? Triệu Vũ Niên trở thành trụ cột của Đại Chu. Đừng nói là phản bội, thậm chí còn chẳng có cả một chút tư tâm.
Bây giờ đem Triệu Vũ Niên năm đó đổi lại thành Tô Tín, đãi ngộ thì phải kém xa. Hoàng tộc họ Cơ thậm chí còn không để ý đến gió lửa biên cương cũng phải giết Tô Tín ngay lập tức. Chỉ riêng lòng dạ này đám Hoàng tộc họ Cơ đã không thích hợp nữa rồi.
Nhìn Triệu Sầm Giang ngự không mà đi trên quân trận đối diện, Hạng Sở Cuồng còn chưa quên lần trước hắn bị Triệu Sầm Giang dùng mấy chiêu đánh trọng thương.
Hắn cũng không phải là Tô Tín là Dương Thần cảnh mà dám đi vuốt râu hùm của cường giả Chân Vũ cảnh.
Huống chi, nói thế nào thì Đông Tấn cũng là người Trung Nguyên. Dù cho đất Trung Nguyên nội chiến, nếu đổi lại là Kim Trướng Hãn Quốc có khi Hạng Sở Cuồng còn theo bản năng đến ngăn cản một phen. Nhưng nếu đổi lại là Đông Tấn, Hạng Sở Cuồng cũng chẳng buồn cản.
Vì thế, Hạng Sở Cuồng nói thẳng: “Rút quân trăm dặm, phân tán ra. Nhờ vào thành trì mà cản. Nhớ, một khi phát sinh thương vong lớn thì lập tức bỏ thành chạy. Không cần lo lắng được mất. Bảo toàn thực lực mới là quan trọng nhất.”
“Dạ đại nhân!”
Người dưới quyền Hạng Sở Cuồng đều đồng loạt hô. Một trận thoải mái như vậy với bọn họ mà nói dĩ nhiên không có áp lực gì. Chỉ có điều việc không đánh mà rút thì có hơi chút mất mặt mà thôi.
Bác Cương cùng Đông Tấn hơi nơi liên tiếp bị xâm chiếm từng bước, tin tức khẩn cấp báo đến đám người Cơ Vũ Lăng.
Mà lúc này, nơi chuẩn bị hành động cũng không chỉ có hai nơi này, còn có Thiên Hạ Thất Bang!
Trên danh nghĩa mà nói, Tô Tín chính là Minh chủ liên minh Thất Bang. Sau khi hắn lộ thân phận Địa Phủ, Thiên Hạ Thất Bang cũng không có hành động gì dư thừa. Cái này chứng minh Minh chủ như Tô Tín ít nhất cũng có mấy phần uy tín.
Thiên Hạ Thất Bang đến chỉ vì lợi ích. Chỉ cần Tô Tín có thể mang đủ lợi ích về cho Thiên Hạ Thất Bang thì Thiên Hạ Thất Bang không có lý do gì để không nghe lời Tô Tín.
Chương 1981: Các phe hành động(2)
Lần này, Tô Tín cũng truyền tin cho Thiên Hạ Thất Bang, nói bọn họ xuất thủ tấn công chiếm các đạo có sản vật tài nguyên của Đại Chu ở Trung Nguyên.
So với Đại Chu, thực lực của Thiên Hạ Thất Bang là có hạn.
Nhưng uy thế duy nhất của Thiên Hạ Thất Bang chính là ở thủ phủ Đại Chu. Hơn nữa bây giờ còn có liên minh Thất Bang nên một khi thế lực của Thiên Hạ Thất Bang tập trung lại một chỗ, đây chắc chắn là lực lượng cường đại mà không ai coi nhẹ được.
Tô Tín để cho Thiên Hạ Thất Bang đi công chiếm bảy đạo sản vật tài nguyên của Đại Chu ở Tây Nguyên, uy hiếp này dĩ nhiên thấp hơn việc đại quân Kim Trướng Hãn Quốc cùng Đông Tấn áp sát. Nhưng thế cũng đủ cho Đại Chu sứt đầu bể trán.
Vốn Đại Chu đều có người bảo vệ ở các đạo khoáng sản, vườn thuốc. Nhưng người này là ai? Dĩ nhiên là người bảo vệ do các hành quân Đại Tổng quản và cả phân bộ Lục Phiến Môn kết hợp lại phái đến.
Mặc dù hai bên này hợp chung một chỗ thực lực cũng không coi là quá mạnh. Nhưng dẫu sao sau lưng còn có uy thế của Đại Chu, trừ mấy tông môn dán hai chữ “tạo phản” trên đầu như Bạch Liên giáo thì những thế lực khác ngược lại sẽ cho Đại Chu ít mặt mũi. Phàm những thứ khoáng sản thuộc về Đại Chu bọn họ sẽ không đụng đến.
Mà bây giờ, Thiết Ngạo và Thiết Phiến ra lệnh Lục Phiến Môn rút gọn lực lượng bắt đầu phòng ngự. Quân đội cũng bị điều đi phần lớn lực lượng. Bây giờ, những sản vật tài nguyên này mặc dù cũng có người bảo vệ nhưng cũng chẳng khác thùng rỗng kêu to.
Vì lẽ đó, nếu Thiên Hạ Thất Bang xuất thủ đánh lén các nơi tài nguyên khoáng sản của Đại Chu thì tỷ lệ thành công gần như là mười phần.
Sau khi Thiên Hạ Thất Bang nhận được tin tức thì chỉ lo lắng một chút chuyện Đại Chu trả thù sau này mà thôi.
Dẫu sao thì chuyện này gì cũng là giành miếng ăn từ trong miệng cọp. Vào lúc bình thường, Đại Chu kiêng kỵ thế lực của toàn bộ giang hồ cho nên cũng không động thủ với thế lực như Thiên Hạ Thất Bang. Nhưng bây giờ là Thiên Hạ Thất Bang không biết sống chết chủ động khiêu khích Đại Chu. Sau chuyện này Đại Chu có trả thù thì cũng rất bình thường. Tuyệt sẽ không có ai đến giúp Thiên Hạ Thất Bang.
Cho nên mấu chốt chính là Tô Tín có thắng trận chiến này hay không.
Nếu Tô Tín thua, Đại Chu thâu tóm Tây Bắc thì đám nhân lúc Đại Chu nguy cấp mà bỏ đá xuống giếng như bọn họ tất nhiên sẽ bị Đại Chu trả thù.
Mà nếu Tô Tín thắng, Đại Chu không đến nỗi bị tiêu diệt nhưng nhất định sẽ là loạn trong giặc ngoài. Căn bản không thể nhớ trả thù bọn họ, chỉ có thể nuốt giận vào lòng.
Cho nên bây giờ, người chấp chưởng Thiên Hạ Thất Bang chỉ có hai lựa chọn. Tin tưởng Tô Tín có thể thắng hoặc không.
Bên trong Thất Hùng Hội, Thẩm Vô Danh nghe bang chúng phía dưới đưa tin tình báo đến, trên mặt treo lên nụ cười như có như không.
“Lần này Tô Tín hắn quả nhiên chơi lớn. Chậc chậc, Kim Trướng Hãn Quốc còn cả Đông Tấn hai mặt giáp công, cuộc sống của Đại Chu e là không dễ chịu rồi.
Một khi Tô Tín qua được cửa ải này, hắn có được đại thế, hoàn toàn có thể tách độc lập với Đại Chu trở thành một thế lực cường đại nằm giữa triều đình cùng giang hồ.
Mặc dù bây giờ Tây Bắc Đạo của Tô Tín không so được với Đại Chu, cũng chẳng cách nào so được với Kim Trướng Hãn Quốc, nhưng bất kể bên nào muốn đụng vào Tô Tín thì cũng không đơn giản như nhổ một cái răng. Mà là tắm máu cả người. Trong này có máu Tây Bắc Đạo, cũng có máu của chính bọn họ.”
Mấy vị Hội chủ còn lại của Thất Hùng đều dùng ánh mắt kinh ngạc mà nhìn Thẩm Vô Danh. Bọn họ không ngờ Thẩm Vô Danh lại đánh giá cao Tô Tín như vậy. Phải biết rằng lúc liên minh Thất Bang còn chưa thành lập, Thẩm Vô Danh vẫn hận Tô Tín đến nghiến răng nghiến lợi, còn muốn tìm cơ hội báo thù cho con gái hắn nữa.
Viên Vô Lượng nói: “Hội chủ, nếu như vậy thì chuyện Tô Tín nói, chúng ta phải làm thế nào đây?”
Thẩm Vô Danh cười lạnh, nói: “Đương nhiên là làm theo. Sống trên đời dù sao phải đọ sức một lần mới được. Ở Nhĩ Nam Đạo, Thất Hùng chúng ta vốn bị Thượng Quan thị đàn áp. Bây giờ cơ hội đã bày ở trước mặt chúng ta. Chỉ cần có thể nuốt vào những sản vật tài nguyên kia của Đại Chu, uy thế Thất Hùng chúng ta nhất định có thể tăng vọt một đoạn. Đã như vậy, tại sao chúng ta không làm?”
Thẩm Vô Danh rất tin tưởng Tô Tín, nhưng trong này không có bất kỳ chút cảm tình bỏ quá nào, chỉ có phân tích bằng lý trí tuyệt đối.
Dĩ nhiên, giữa Thẩm Vô Danh và Tô Tín cũng không có cảm tình gì. Ngược lại, thù oán giữa hai người cũng không nhỏ.
Chỉ có điều, thù oán là thù oán, Thẩm Vô Danh không thừa nhận cũng không được. Bất kể về thực lực hay năng lực, Tô Tín cũng thuộc hàng nhân vật tài năng xuất chúng trong giang hồ.
Lần đầu tiên Tô Tín dẫn dắt Thiên Hạ Thất Bang bọn họ liên thủ chém chết Mạc Qua cũng đã đem đến danh vọng không sao kể hết được cho bọn họ. Sau đó, vào thời Tiêu gia, đám người Thẩm Vô Danh vì kiêng kỵ thực lực của lão tổ Tiêu gia nên cũng không xuất thủ. Chỉ có duy nhất một tên Địch Kinh Phi ra tay. Nhưng Địch Kinh Phi cũng là vì nể mặt Cung chủ Nhan Như Mộng của cung Minh Nguyệt nên mới ra tay.