← Quay lại trang sách

Chương 2037 Chuộc tội(2)

Cùng ta trở về Hắc Ngục chuộc tội đi, cũng tránh khỏi dấy lên sát nghiệp vô số, xác phơi ngoài đường.”

Những lời nói của Huyền Khổ không phải là giả tạo, mà là những gì bây giờ hắn đang nghĩ.

Phật gia thích giảng nhân quả, theo Huyền Khổ, những năm qua Tô Tín giết bao nhiêu người vô tội? Thì trên người hắn sẽ tích lũy bấy nhiêu nhân quả.

Hơn nữa, hành vi của nam tử này càng ngày càng trở nên kiêu căng ngạo mạn, hiện tại lại có liên quan đến Huyết Ma Giáo, nếu còn không ngăn cản, sau này sẽ nguy hại võ lâm, dấy lên mùi máu tanh khắp thiên hạ là chuyện gần như chắc chắn!

Tô Tín nghe xong liền phá lên cười, tiếng cười rất ngạo mạn, cho đến khi sắc mặt mọi người trong Thiếu Lâm Tự đều tối sầm lại, Tô Tín vẫn chưa chịu ngưng.

Không Hành đi theo Huyền Khổ, không khỏi lộ ra vẻ tức giận nói: “Tô Tín! Ngươi cười cái gì? Là phương trượng nhân từ, mới khuyên ngươi buông hạ đồ đao, giúp ngươi chuộc lại một thân mang đầy tội nghiệt, không phải rơi vào kết cục xác phơi giang hồ, để người đời chê cười đàm luận.

Nếu đổi lại là ta, đâu cần phải phí sức như thế? E là đã sớm giết chết triệt để tên ma đầu nhà ngươi rồi!”

Tô Tín ngưng cười, nhìn Không Hành, vẻ mặt khinh thường cười nói: “Giết ta? Dựa vào một tên phế vật cả đời vô vọng với Chân Vũ cảnh như ngươi cũng dám nói những lời này với ta?”

Lời này vừa thốt ra, Không Hành đã đỏ bừng mặt vì tức giận, đột nhiên nghĩ đến cảnh khi Tô Tín đến Thiếu Lâm Tự để giải cứu Hinh Nhi, hắn đã dùng Đại Kim Cang Chưởng dốc sức đánh Tô Tín, kết quả lại bị Tô Tín dùng Đại Kim Cang Chưởng đánh trọng thương, đúng là một sự sỉ nhục, một sự sỉ nhục mà cả đời này Không Hành không tài nào quên được.

Nên biết, tu vi Dương Thần cảnh đủ để đứng trên đỉnh cao võ lâm, cho dù bây giờ hắn đã già đi, nhưng cũng được coi là một cường giả trong mắt Dương Thần cảnh của các môn phái.

Chỉ là so thực lực và tuổi tác với Tô Tín, Không Hành hắn thật sự sắp trở thành phế vật rồi.

Xưa nay Thiếu Lâm Tự có thể giữ vững vị trí đầu trong chính đạo, là nhờ vào cái gì? Chẳng phải là hai chữ đại nghĩa sao.

Đối với Huyền Khổ hay Thiếu Lâm Tự hiện nay, bọn họ đều tự nhận mình là kẻ sĩ chính nghĩa, nắm giữ đại nghĩa.

Tô Tín nhìn Huyền Khổ lạnh lùng nói: “Sau bao nhiêu năm, Thiếu Lâm Tự vẫn sống trong thế giới của riêng mình sao?

Thảo nào ngay từ đầu Địa Tạng Vương đại nhân bị Thiếu Lâm Tự ép đi, chắc không phải vì các người không hài lòng với cách hành sự của Địa Tạng Vương đại nhân, mà là trong Thiếu Lâm Tự, e rằng chỉ có một mình Địa Tạng Vương đại nhân là tỉnh táo!

Cái gọi là luân hồi báo ứng mà Thiếu Lâm Tự các ngươi nói Tô Tín ta không tin, huống hồ, cho dù thực sự có báo ứng, Tô Tín ta tung hoành giang hồ một đời có thể đạt đến trình độ như bây giờ cũng coi như đáng!

Ông trời không thu phục được ta, Thiếu Lâm Tự các ngươi còn vọng tưởng bắt ta vào Hắc Ngục sao? Có tin một ngày ta sẽ dỡ bỏ tháp Trấn Ma Hắc Ngục của Thiếu Lâm Tự các ngươi không?”

Huyền Khổ thở dài, lắc đầu nói: “Cố chấp ngu ngốc.”

Tô Tín cười khẩy: “Dù ngoan cố thì sao? Thực lực của Thần Kiều cảnh quả thực bây giờ ta không thể đánh lại, nhưng mà, Thần Kiều cảnh muốn giết ta cũng không đơn giản như vậy.”

“Vậy sao? Thế làm sao thêm ta được nữa?” Lý Bá Dương tay cầm phất trần đứng bên cạnh Huyền Khổ.

Hai phe chí cường giả của Đạo gia và Phật gia vốn dĩ không chung sinh tử lại đứng chung với nhau, đây gần như là thế lực đỉnh cao nhất trong giang hồ lúc này.

Mặc dù Tô Tín nhìn thế nào cũng thấy cảnh này có gì đó không đúng, nhưng không thể phủ nhận rằng với thực lực của Lý Bá Dương và Huyền Khổ, dù muốn giữ Tô Tín ở đây cũng không phải là chuyện khó.

Tô Tín nhìn Lý Bá Dương, lãnh đạm nói: “Đạo và Phật bất tương hợp, bây giờ Tạo Hóa Đạo Môn cũng đứng về phía Thiếu Lâm Tự sao?”

Lý Bá Dương lắc đầu nói: “Chuyện này không liên quan gì đến Thiếu Lâm Tự, Tô Tín, ngươi không biết quá khứ kinh khủng của Huyết Ma Giáo, đồng thời ngươi có một tiền đồ rộng mở lại đi tu luyện Huyết Ma Kinh, đây cũng là một hành động sai lầm.

Thành thật mà nói, nếu một tên phế vật lấy được Huyết Ma Kinh, Tạo Hóa Đạo Môn ta sẽ chẳng thèm lo tới, nhưng người này lại là Tô Tín ngươi, cho nên Tạo Hóa Đạo Môn ta mới kiêng dè, chuyện này, ngươi cũng phải cho Tạo Hóa Đạo Môn ta một lời giải thích, hoặc là cho người trong giang hồ ở mặt ở đây một lời giải thích mới được.”

Lời nói của Lý Bá Dương trực tiếp hơn nhiều so với những lời thanh cao của Huyền Khổ trước đó.

Dù sao trong lời nói của Lý Bá Dương cũng chỉ có một ý, hắn biết rõ uy năng của Huyết Ma Kinh, bây giờ lại thêm một người lãnh đạo như Tô Tín ngươi, uy thế này thực sự khiến Tạo Hóa Đạo Môn phải kiêng sợ, cho nên Lý Bá Dương mới ra tay, lý do rất đơn giản, nhưng cũng làm cho Tô Tín không thể phản bác.

Lúc này, một lão giả vẻ mặt lạnh lùng, cầm trường kiếm đi ra nói: “Tô Tín, chuyện Huyết Ma Kinh đã không thể xoay chuyển, ngươi cũng là Chân Vũ cảnh, là đại nhân vật có thể nắm giữ giang hồ một phương, sĩ diện một chút khoanh tay chịu trói đi, ngươi bớt chuyện bọn ta cũng bớt chuyện, còn có thể giúp những người ở Tây Bắc Đạo của ngươi thoát khỏi tai nạn.