← Quay lại trang sách

Chương 2067 Có thù báo thù(1)

Nếu Mạnh Kinh Tiên muốn gây sự với Cản Thi phái thì trừ khi hắn phải có tình báo kỹ càng của Cản Thi phái, nếu không, đột nhiên xuất thủ như thế sẽ hao phí quá nhiều thời gian chỉ vì một Cản Thi phái đã sắp tàn thì đúng là mất nhiều hơn được, tốn công tốn sức.

Cho nên phần nhân tình này cũng tạm thời để cho Tô Tín hắn đến trả.

Đồng Vũ Dương cũng gật đầu nói: “Ta sẽ đi triệu tập một bộ phận của lực lượng Ám Vệ đi Tương Tây, tranh thủ dùng tốc độ nhanh nhất để do thám vị trí Cản Thi phái.”

Trước kia lực lượng Ám Vệ của Tô Tín cũng không điều động quá nhiều đi Tương Tây, thế nhưng bây giờ vẫn phải tăng thêm chút lực lượng.

Tô Tín gật đầu nói: “Có thể, ngươi đến đó tìm hiểu vị trí của Cản Thi phái, chút nữa ta sẽ chuẩn bị dẫn người đến Đường Môn ở Xuyên Trung.”

Đồng Vũ Dương nghe xong cũng không nói gì thêm, hắn đương nhiên biết Tô Tín đến Đường Môn làm gì.

Đường Môn cũng giống như Cản Thi phái, dám động thủ với Tô đại nhân vào thời điểm này, vậy bọn chúng phải chịu sự trả thù của Tô đại nhân.

Trước mắt, Lâm Huyết Y đã chết, căn cứ theo tin tình báo của Ám Vệ, sau khi Lâm Huyết Y chết thì Huyết Y lâu cũng chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa, nội bộ của Huyết Y lâu đã hoàn toàn loạn lên, thậm chí một vài trưởng lão có quyền cũng không hề có chút ý định vứt bỏ hiềm khích lúc trước để ổn định Huyết Y lâu.

Có thể nói trong vài năm tới, nếu Huyết Y lâu mà không có vị nào xuất hiện ngăn cản đợt sóng dữ này thì Huyết Y lâu kia cũng chỉ có thể biến mất khỏi Tả Đạo Bát Môn.

Huyết Y lâu gieo gió gặt bão, trước mắt Tô Tín sẽ chuẩn bị động thủ với Cản Thi phái, còn Đường Môn kia đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua.

Đồng Vũ Dương cũng không biết là Tô Tín gấp gáp muốn động thù với Đường Môn như vậy thật ra cũng vì đã đánh chủ ý lên Trảm Thần phi đao.

Luyện thi Chân Vũ cảnh của Cản Thi phái kia Tô Tín cũng không thèm, dù sao chỉ có người của Cản Thi phái mới có thể thúc giục được cỗ luyện thi đó, ở trong tay những người khác đó chỉ là một cỗ thi thể không có bất kì tác dụng nào.

Mà Trảm Thần phi đao của Đường Môn lại là chí tôn ám khí hàng thật giá thật, có thể đả thương được Chân Vũ cảnh, quan trọng nhất là chỉ cần nội lực của ngươi đầy đủ thì ngươi đều có thể sử dụng Trảm Thần phi đao, không cần bất cứ cách thức đặc biệt nào khác cả.

Thứ đồ như thế này nếu Tô Tín không biết thì thôi, nhưng hết lần này đến lần khác hắn lại biết, đã như vậy thì thứ bảo vật này còn có thể nằm trong tay của Đường Môn sao?”

Cho nên sau khi sắp xếp mọi chuyện xong xuôi, Tô Tín trực tiếp mang theo một phần Ám Vệ dưới trướng và một phần người của Thiên Tru Minh tiến về phía Đường Môn của Xuyên Trung.

Bây giờ Thiên Tru Minh gần như đã bại lộ, vậy thì đương nhiên Tô Tín cũng không cần phải che giấu nữa.

Mà lần này, Tô Tín còn cố ý dẫn theo một người, đó chính là Cung Văn Vũ.

Một lần nữa nhìn thấy Tô Tín, người luôn mang vẻ mặt kiêu ngạo như Cung Văn Vũ liền trực tiếp hành lễ nói: “Tham kiến đại nhân!”

Mặc dù tính cách của hắn kiêu ngạo nhưng hắn cũng không phải kẻ ngốc, trước mặt Tô Tín, hắn cũng không có bất cứ năng lực nào để kiêu căng cả.

Quan trọng nhất là Cung Văn Vũ đã biết thân phận của Tô Tín, đương nhiên hắn cũng biết được hậu trường phía sau của mình là ai.

Chỉ nhìn vào thực lực lúc này của Tô Tín và thân phận trên giang hồ của hắn cũng đã khiến cho trong lòng Cung Văn Vũ không khỏi lộ ra ý mừng.

Nhìn thấy biếu hiện của Cung Văn Vũ, Tô Tín nhẹ nhàng hài lòng mà gật đầu.

Cung Văn Vũ này là người mà hắn tương đối xem trọng, thiên phú và tâm tính của hắn cũng không tệ, đáng giá để bồi dưỡng, nếu như không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì chỉ trong vòng chục năm nữa, Cung Văn Vũ này chắc hẳn sẽ có thể một mình gánh vác một phương ở trong Thiên Tru Minh, à không, phải là ở trong Huyết Thần Giáo mới đúng.

Tô Tín nhàn nhạt hỏi Cung Văn Vũ: “Bây giờ, ngươi vẫn còn hận Đường Môn sao?”

Cung Văn Vũ không biết Tô Tín hỏi hắn câu này là có ý gì, chỉ là hắn vẫn cắn răng, giọng vô cùng căm hận nói: “Đương nhiên là hận! Lúc trước chính Đường Môn khiêu khích ta trước, mà tên Đường Minh kia lại còn động sát tâm với ta, muốn phế bỏ võ công của ta, nếu ta không giết hắn chẳng lẽ còn phải chờ hắn tới giết hay sao? Hay là phải bị hắn ta phế bỏ võ công, trở nên sống không bằng chết. Kết quả, Đường Môn lại còn không biết tốt xấu mà tời giết ta, bắt ta rời khỏi Xuyên Thục chi địa cũng không tính, hắn lại còn đuổi ta tới Trung Nguyên, nếu như không có đại nhân che chở, chỉ sợ ta đã sớm chết trong tay Đường Môn rồi.”

Tô Tín lại lạnh nhạt nói: “Hận là được rồi, đám người trọc đầu của Thiếu Lâm Tự kia suốt ngày nói cái gì mà có cứ báo thù mãi đến bao giờ, nhưng đối với những người trong giang hồ như chúng ta mà nói, đây phải là ân oán giang hồ mới đúng.