← Quay lại trang sách

Chương 2070 Đường Môn hoảng sợ(2)

Lấy từ bên trong Đường Môn của chúng ra mười cái ám khí có thể đả thương được võ giả Dương Thần cảnh, còn có một nửa số tài nguyên trong kho của Đường Môn để làm lắng lửa giận của Tô Tín!”

Dứt lời, những trưởng lão ở đây vội vàng hô lớn: “Gia chủ, ngươi điên rồi phải không? Đây chính là số của cải Đường Môn ta tích lũy được trong mấy ngàn năm!”

Lấy Thái Dương Tinh Kim cho Ba Thục Kiếm Các thì không nói, vật như thế này từ thời kỳ thượng cổ đến bây giờ cũng không xuất hiện được mấy lần, chính là loại tài nguyên khoáng sản cực kì thưa thớt và trân quý có thể dùng để luyện chế thần binh, thời điểm luyện chế Trảm Thần phi đao bọn họ cũng sử dụng nó, đến cả Đường Môn bọn họ cũng không dám sử dụng hết.

Quan trọng nhất chính là ám khí có thể đả thương tới võ giả Dương Thần cảnh, mỗi một cái đều là độc nhất vô nhị, căn bản không thể nào phục chế hay chế tạo hàng loạt, thậm chí mỗi một thời đại Đường Môn cũng chỉ có thể luyện chế ra một hai cái mà thôi, mười loại ám khí cấp bậc như thế này Đường Môn phải tích lũy ròng rã mấy trăm năm!

Chớ nói chi hiện tại, Đường Tuyệt còn muốn giao một nửa số tài nguyên của Đường Môn bọn họ cho Tô Tín, đây đúng thật là muốn lấy cái mạng già của bọn họ.

Sắc mặt Đường Tuyệt âm trầm nói: “Không như vậy thì chúng ta làm thế nào? Nếu không khiến cho chuyện này chìm xuống, các ngươi có tin Tô Tín sẽ trực tiếp diệt sạch Đường Môn chúng ta không?

Phải bỏ thì mới được, ta còn lò Tô Tín kia sẽ thấy đồ của Đường Môn ta chướng mắt, nói không chừng sau đó Đường Môn ta còn phải bỏ ra nhiều hơn!”

Nghe vậy, mọi người ở đây đều không nói gì, chỉ có thể mặc cho Đường Tuyệt xử lý chuyện này.

Các trưởng lão mặc dù đau lòng vì những thứ đồ này, nhưng bọn họ cũng không phải là người có tầm nhìn hạn hẹp, chẳng may không cẩn thận chọc giận Tô Tín, vậy thì Đường Môn bọn họ thật sự phải biến mất trên giang hồ rồi.

Đặc biệt Đường Môn lại còn gặp chuyện vào thời điểm này, toàn bộ người giang hồ đều đang đi tranh đoạt mảnh vỡ của Long Nguyên, dựa vào chút quan hệ đáng thương của Đường Môn bọn họ thì vào thời điểm này, ngoại trừ Ba Thục Kiếm Các cũng ở Xuyên Thục chi địa ra thì làm gì có ai đến giúp bọn họ?”

Mặc dù Xuyên Thục chi địa còn có một trong Tả Đạo Bát Môn nữa là Bạch Đế Thành, nhưng trên giang hồ ai cũng biết, Bạch Đế Thành còn bài xích người ngoài hơn cả Đường Môn bọn họ, hơn trăm dặm xung quanh Bạch Đế Thành đều không cho phép võ giả bên ngoài ra vào, chỉ khi có được lời mời của Bạch Đế Thành mới có thể tiến vào khu vực nơi đây, mà xưa nay Bạch Đế Thành cũng không giao lưu với bên ngoài, nơi đây đóng kín đến mức dù nó có là một đại môn phái thì Đường Môn cũng chỉ biết được tên của thành chủ Bạch Đế Thành, còn lại thì không biết gì cả, càng không hề quen biết gì, cho dù Đường Môn có đến cầu viện một thế lực như thế thì cũng vô dụng.

Hiện tại Đường Môn có chút hối hận, hối hận vì sao lúc trước bọn họ nhất định chỉ giao lưu với người ở Xuyên Thục chi địa, không đi ra bên ngoài phát triển nhân mạch.

Ngay khi người của Đường Môn đang ở đây suy nghĩ đối sách thì Tô Tín cũng đã dẫn người đến được Xuyên Trung đạo.

Mặc dù Xuyên Thục chi địa tương đối hoang vu so với Trung Nguyên, nhưng sản vật ở đây lại phong phú, bất kể ám khí của Đường Môn hay binh khí thừa thãi của Ba Thục Kiếm Các đều là thứ đáng để cho ngoại giới truy đuổi.

Chỉ là sau chuyện này, Đường Môn sẽ không thể luyện chế ám khí được nữa, thế nhưng điểm này vẫn chưa ai biết cả.

Một đường đến đây, Tô Tín cũng không hề che dấu hành tung, hắn mang theo hơn nghìn người đi vào Xuyên Thục, trong đó đều là những Ám Vệ và Huyết Thần Giáo tinh nhuệ, người yếu nhất cũng có tu vi Thiên Thiên cảnh.

Bên ngoài Đường gia bảo, nhưng thương nhân có thế lực lớn đều đã chiếm được tin tức, đương nhiên bọn họ đều lẩn đi rất xa, không dám tiếp tục ở lại chỗ này.

Cho dù có là kẻ ngốc đến mấy cũng đều có được tin tức về việc Tô Tín dẫn người vào Xuyên Thục, vậy nên ai cũng đều tránh xa, những người ngày thường coi Đường gia bảo như nguồn sống nay cũng tránh như tránh hổ, chỉ dám đứng quan sát từ xa.

Bên ngoài Đường gia bảo, hơn năm trăm tên võ giả Ám Vệ cả người mặc võ phục đen, mặt khác hơn năm trăm tên võ giả Huyết Thần Giáo thì cả người mặc trường bào đỏ như máu, màu đỏ đen xen lẫn vào nhau lộ ra vẻ uy nghiêm đáng sợ.

Bên ngoài Đường gia bảo vốn dĩ náo nhiệt nhưng lúc này lại không hề thấy người đi đường, chỉ có thể nghe thấy âm thanh võ giả Ảm Vệ và võ giả Huyết Thần Giáo dậm chân, tựa như đang đưa tang, âm thanh ấy tiến vào bên trong Đường gia bảo, vang vọng bên tai võ giả Đường Môn, khiến cho bọn họ đột nhiên biến sắc.

Thân hình Tô Tín đáp xuống đối diện một khoảng trống, hắn không nói một lời nhưng cỗ uy áp nồng đậm lại đang ầm ầm giáng lâm, khiến cho những võ giả đứng cách xa cả nghìn dặm cũng đều cảm nhận được một cỗ áp lực cường đại.

Trên không, bầu trời u ám, dường như có thể thấy cuồng phong đáng sợ đang gào thét, mang theo dáng vẻ chuẩn bị có một trận mưa gió ập đến.