Chương 2073 Không biết thức thời, diệt toàn môn!(1)
Chí cường ám khí chỉ có võ giả Dương Thần cảnh của Đường Môn mới có tư cách sử dụng, vốn dĩ chỉ bỏ ra mười cái đã gần như lấy rỗng ám khí truyền thừa của Đường Môn bọn họ rồi.
Bây giờ Đường Tuyệt vậy mà lại muốn xuất ra mười lăm kiện, đây chẳng phải là ngay cả ám khí bọn họ đang sử dụng trong tay cũng sẽ bị trưng dụng sao?
Hơn nữa, Đường Tuyệt còn định xuất ra chín phần kho tích lũy của Đường Môn, vậy thì có thể nói là suýt nữa sẽ móc rỗng triệt để Đường Môn.
Nếu như không phải bọn họ biết thật ra Đường Tuyệt cũng hận Tô Tín thấu xương thì bọn họ còn tưởng Đường Tuyệt chính là gian tế của Tô Tín nữa!
Nghe thấy âm thanh kêu lên của nội bộ Đường Môn, Đường Tuyệt quay đầu quát lên: “Tất cả im hết miệng cho ta!”
Hắn vẫn phải có uy nghiêm của gia chủ, dưới tiếng gầm của hắn, những đệ tử khác của Đường Môn lập tức không dám lên tiếng nữa.
Đường Tuyệt lại quay đầu lộ ra biểu cảm thấp kém nói với Tô Tín: “Tô đại nhân, không biết lần này đã đủ chưa?”
Những người khác đứng trong bóng tối chỉ biết lắc đầu, những thứ này dường như đã móc rỗng toàn bộ Đường Môn, nếu như Tô Tín còn nói không đủ thì thật sự là hắn đang muốn bức tử Đường Môn.
Đương nhiên từ thái độ của đám người Đường Tuyệt cũng có thể nhìn ra được Tô Tín vô cùng kinh khủng.
Bằng không dù sao Đường Môn cũng đứng vào hàng ngũ một trong Tả Đạo Bát Môn, thực lực của họ mạnh mẽ đứng đầu Xuyên Thục, có bao giờ phải ăn nói khép nép với Tô Tín như vậy, tình nguyện móc sạch vốn liếng để Tô Tín tha cho họ một con đường.
Dưới ánh mắt kỳ vọng của Đường Tuyệt, Tô Tín vẫn lắc đầu như cũ, thản nhiên nói: “Còn chưa đủ!”
Lời này vừa nói ra khiến cho sắc mặt của Đường Tuyệt hay Trần Phu Tử mà mọi người ở đây đều phải biến đổi.
Mười lăm kiện ám khí cộng thêm chín phần tích lũy, lần này Đường Tuyệt thật sự không có tâm cơ mà đùa giỡn với Tô Tín, hắn thật sự muốn dùng đến điểm mấu chốt của Đường Môn để giải quyết chuyện này.
Nhưng hắn cũng đã tiếc đến như thế rồi mà Tô Tín vẫn không chịu hé miệng, rốt cuộc là hắn muốn làm gì? Lúc này ngay cả những người đứng ở phía xa vây xem cũng đều cảm thấy Tô Tín quá đáng, có lòng tham không đáy.
Sắc mặt Trần Phu Tử cũng có chút âm trầm, hôm nay hắn được mời tới đây để làm người hòa giải chuyện này, vậy dĩ nhiên chuyện hắn nên làm là khiến cho cả hai bên đều không bị thua thiệt mới phải, mặc dù Đường Môn đưa hắn lễ vật để hắn ra mặt cầu tình, nhưng kỳ thật Trần Phu Tử vẫn có thể đứng ở vị trí ‘trung lập’ để nói chuyện.
Trần Phu Tử thấy tình huống hiện tại xem ra đúng là Tô Tín quá tham lam, Đường Môn bày ra nhiều đồ như vậy đã có thể coi là rất có thành ý.
Vẻ khiêm tốn trên gương mặt của Đường Tuyệt đã dần biến mất, sắc mặt hắn âm trầm nói: “Rốt cuộc Tô đại nhân muốn cái gì?”
Tô Tín thản nhiên nói: “Trảm Thần phi đao lần trước ngươi dùng để đối phó với ta cũng không tệ, ta rất thích, ngươi giao nó cho ta là được.
À đúng rồi, những đề nghị trước đó ngươi đưa ra cũng không tệ, mười lăm kiện ám khí chí cường cộng thêm chín phần của cải tích lũy của Đường Môn các ngươi nữa.”
Hắn vừa dứt lời, mọi người của Đường Môn nhất thời tức quá hóa cười.
Lần này, Tô Tín không chỉ có công phu sư tử ngoạm nữa rồi mà hắn đơn giản là muốn mạng Đường Môn bọn họ!
Trảm Thần phi đao chính là con át cuối cùng của Đường Môn, cho dù tương lại Đường Môn chết hết chỉ còn lại một người cuối cùng, nhưng chỉ cần vẫn còn Trảm Thần phi đao thì bọn hắn vẫn còn có thể lưu lại một mồi lửa, tương lai nhất định sẽ có thể quật khởi một lần nữa.
Đồng thời hiện nay Trảm Thần phi đao cũng là một loại uy hiếp, khiến cho ngoại giới biết được Đường Môn bọn họ vẫn còn tồn tại một con át chủ bài cường đại có thể đe dọa đến Chân Vũ cảnh.
Mà hiện tại, Tô Tín này lại muốn có Trảm Thần phi đao, đây có khác gì việc ép một cường giả Chân Vũ cảnh của tông môn tự sát, sao chuyện này có thể xảy ra được?
Lúc này Đường Tuyệt trầm giọng nói: “Tô đại nhân, chuyện lần trước thật sự là do Đường Môn sai, lần này Đường Môn cũng rất có thành ý muốn hòa giải với ngài, nhưng thái độ của ngài bây giờ là thế nào? Nhất định phải cá chết lưới rách với Đường Môn ta sao?”
Trần Phu Tử cũng cau mày lại nói: “Tô đại nhân, điều kiện này của ngươi cũng có chút quá đáng, Trảm Thần phi đao lại là thứ nòng cốt của Đường Môn mà ngươi lại đi đoạt mất, thiếu mất một con át chủ bài như vậy thì sau này trong tương lai Đường Môn sao có thể đặt chân trên giang hồ được?
Có câu tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, Đường Môn đã trả một cái giá đắt như thế, chẳng lẽ Tô đại nhân ngươi còn không hài lòng sao?”
Tô Tín căn bản không để ý đến lý lẽ của Trần Phu Tử.
Hắn chỉ nhìn Đường Tuyệt cười lạnh rồi nói: “Cá chết lưới rách sao? Chỉ bằng chút thực lực ấy của Đường Môn các ngươi mà cũng xứng để nói lời đó à? Cũng không nhìn lại xem các ngươi là dạng cá gì, còn ta lại là dạng lưới gì?
Được, nếu ngươi đã không đồng ý, vậy thì tốt, ta vừa vặn còn muốn thêm một thứ nữa, Đường Môn các ngươi vẫn còn thứ mà ta rất muốn có, đó chính là mạng của Đường Tuyệt ngươi!