← Quay lại trang sách

Chương 2072 Người giải hòa và Tô Tín tham lam(2)

Chính vì vậy, lần này Trần Phu Tử mới sảng khoái đáp ứng giúp đỡ Đường Môn như vậy, nói thế nào trên giang hồ Trần Phu Tử cũng có mấy phần giao tình, hơi nữa nghe nói quan hệ giữa Tô Tín và Công Thâu Ngu cũng không tệ.

Sau khi dẫn người đi tới, Trần Phu Tử chắp tay một cái rồi cười nói với Tô Tín: “Gặp qua Tô đại nhân, lần này tại hạ tới làm người hòa giải, còn mong Tô đại nhân đừng xem ta như người xa lạ.”

Mặc dù bây giờ Tô Tín đã thoát khỏi triều đinh, nhưng dựa vào thế lực bây giờ Tô Tín nắm trong tay thì Trần Phu tử xưng hô một tiếng Tô đại nhân cũng coi như bình thường.

Tô Tín nhàn nhạt cười nói: “Trần đại sư khách khí, còn có Công Thâu đại sư, đã lâu không gặp.”

Công Thâu Ngu vô cùng lúng túng nhẹ gật đầu với Tô Tín, hắn cũng không nói nhiều lời, chỉ khẽ hướng ánh mẳt ra hiệu cho Tô Tín biết lần này cũng không phải hắn ta muốn tới, mà là do tình thế bức bách, Tô Tín ngươi muốn làm gì cũng được, không cần phải cố kỵ ta.

Công Thâu Ngu cũng rất ghét những chuyện như thế này, nó khiến hắn cảm thấy phần ân tình của mình rất rẻ mạt, huống hồ lúc trước Tô Tín cũng không nợ hắn ân tình gì, nếu nợ thì cũng là Tô Tín nợ Hậu Thổ ân tình.

Nhìn thấy thái độ của Tô Tín với Ba Thục Kiếm Các, Đượng Tuyệt lập tức thở dài một hơi.

Hắn sợ nhất chính là Tô Tín khó chơi, quyết tâm muốn ra tay với bọn họ thì nguy rồi.

May mà Tô Tín này vẫn biết phải có chừng mực, hắn có thể không cho người khác mặt mũi, nhưng Ba Thục Kiếm Các thì không thể không cho.

Dù sao tám phần binh khí cao cấp trong thiên hạ đều xuất ra từ Ba Thục Kiếm Các, dưới trướng Tô Tín còn có một thế lực lớn như Tây Bắc Đạo, chỉ điểm ấy cũng đã khiến hắn phải cho Ba Thục Kiếm Các ba phần mặt mũi.

Trên mặt Trần Phu Tử cũng lộ ra thần sắc vui vẻ, kỳ thật hắn cũng không phải là người đam mê danh lợi, dù sao hắn cũng xuất thân là chú kiếm sư nên không có nhiều tâm địa gian xảo như vậy.

Nhưng dù sao Tô Tín cũng là cường giả Chân Vũ cảnh, uy danh hiển hách trên giang hồ, thế mà hiện tại vẫn phải cho hắn mấy phần mặt mũi, điều này khiến cho trong lòng Trần Phu Tử nhịn không được phải đắc ý.

Trần Phu Tử chắp tay một cái với Đường Tuyệt một cái rồi nói: “Đường môn chủ, chuyện lần trước ngươi làm ở Tây Bắc Đạo đúng là có chút quá đáng, những người khác thì có thể bỏ đá xuống giếng cũng không sai, nhưng ngươi thân là chủ của Đường Môn, lại còn không có thâm thù đại hận gì với Tô đại nhân mà dám làm ra chuyện như vậy thì đúng là không ổn.

May mà hôm nay Tô đại nhân cho lão phu mặt mũi, Đường Môn ngươi nếu có thể đem thành ý của mình ra thì lão phu sẽ ở giữa làm người giảng hòa, chuyện này cũng sẽ tính như vậy.”

Trước khi đến, Đường Tuyệt cũng đã nói cho Trần Phu Tử biết là hắn định xuất ra cái giá lớn thế nào để làm lắng lại lửa giận của Tô Tín.

Bằng không, nếu như lần này Đường Môn chỉ chuẩn bị một chút phế phẩm bày ra để đuổi Tô Tín thì Trần Phu Tử nhất định sẽ không tới, vì nếu như thế chẳng khác nào đi đắc tội với Tô Tín.

Chỉ là sau khi hắn nhìn thấy đồ vật mà Đường Tuyệt chuẩn bị xuất ra thì ngay cả Trần Phu Tử cũng phải hít vào một ngụm khí lạnh, thầm nghĩ lần này Đường Môn quả thật đã chuẩn bị xuất ra toàn bộ vốn liếng, những thứ này đến hắn cũng phải đỏ cả mắt.

Đường Tuyệt chắp tay đứng ra nói: “Tại hạ nguyện ý lấy ra mười vật truyền thừa qua nhiều thế hệ của Đường Môn, ám khí mạnh đến nỗi có thể đả thương được võ giả Dương Thần cảnh, còn có một nửa tài nguyên tích lũy được của Đường Môn ta để bồi tội với Tô đại nhân!”

Những người trong võ lâm ở phía đằng xa nghe được cũng ngay lập tức giật mình, thần nghĩ trong lòng là lần này Đường Môn đúng là chịu chi một cái giá lớn.

Những ám khí này của Đường Môn phải tồn tại trân quý như thiên binh.

Hơn nữa dù bọn họ không biết một nửa số tài sản mà Đường Môn tích lũy được nhiều bao nhiêu, nhưng bọn họ thường xuyên giao dịch với Đường Môn nên cũng có thể tính ra, đây tuyệt đối là một con số khinh khủng!

Sau khi Đường Tuyệt nói xong thì vẫn luôn nhìn chằm chằm Tô Tín, chỉ là đàng tiếc, trên mặt Tô Tín lại không có bất cứ biểu cảm gì khiến cho trong lòng Đường Tuyệt lập tức lộp bộp lo sợ. thầm than một tiếng không tốt.

Quả nhiên tiếp theo, khóe miệng Tô Tín lộ ra một nụ cười trào phúng nói: “Chỉ có ngần ấy mà Đường Môn đã muốn đuổi ta đi rồi sao? Hẳn coi Tô Tín ta như ăn mày?”

Trần Phu Tử đứng một bên nhướng mày, hắn cảm thấy Tô Tín này hơi tham lam quá, Đường Môn đã bỏ ra nhiều như vậy mà ngươi vẫn còn chưa biết điểm dừng sao?

Hiện tại hắn đã cầm đồ của Đường Môn tới để làm người giải hòa, cho nên Trần Phu Tử cũng tương đối chuyên nghiệp, hắn vừa định khuyên Tô Tín vài câu thì lại nghe thấy Đường Tuyệt giành nói: “Nếu như Tô đại nhân không hài lòng thì vậy thì mười lăm kiện ám khí và toàn bộ chín phần tích lũy của Đường Môn, chỉ mong Tô đại nhân có thể buông tha cho Đường Môn một lần!”

Vừa dứt lời, toàn trường lập tức xôn xao, ngay cả những đệ tử Đường Môn đã chuẩn bị tốt tinh thần phải mất nhiều hơn cũng có chút không tiếp nhận được.