← Quay lại trang sách

Chương 2081 Tương Tây Vu Miêu (2)

Cấp bậc giống như Tô Tín đương nhiên có thể phản ứng kịp, nhưng cho dù như thế thì cũng vô dụng, hai người kia rõ ràng là đã trúng độc, Tô Tín có thể áp chế độc tố trong cơ thể mình, nhưng lại chưa từng học qua cách ép độc tố trong cơ thể đối phương ra.

Chẳng qua may là Tô Tín đã có chuẩn bị.

Trong rừng rậm Tương Tây có vô số các loại độc vật, thậm chí có một số loại còn có thể tạo thành tổn thương đến võ giả Dương Thần cảnh.

Nên lần này đến Tương Tây Tô Tín đã cố ý dẫn theo ‘Độc Thủ Dược Vương’ Tôn Bất Hại đến.

Nói đến dùng độc, vị này mới là nhân vật có cấp bậc tổ tông, huống hồ đây cũng không phải là lần đầu Tôn Bất Hại đến Tương Tây, lần nào hắn cũng đều toàn thân trở ra không khác gì đang đi lại trong hậu viện của mình.

Lúc này, Tôn Bất Hại đi tới, trực tiếp ném ra mấy con rết màu vàng óng, trong nháy mắt, con rết kim sắc kia cũng đã hóa thành luồng sáng vàng nhào đến trên cơ thể của những người kia, hút máu tươi của họ.

Dường như chỉ trong chốc lát, độc tố trong cơ thể của bọn họ liền bị hút vào trong con rết kim sắc kia, khiến cho cơ thể bọn nó nhanh chóng biến thành màu đen, nhưng vân nhảy nhót tưng bừng như cũ, thậm chí còn linh hoạt hơn nhiều so với lúc trước.

Tôn Bất Hại đi qua tra xét những người kia một lát, sau đó ép bọn họ mở miệng, sau khi cho bọn họ ăn một loại đan dược thì mới cho người đem bọn họ đi.

Không phải mấy người này không muốn cử động, mà là ngay cả sức lực để mở miệng bọn họ cũng không có.

Độc tố trong cơ thể bọn họ bị con rết kim sắc kia lấy đi, nhưng tương tự như vậy, nội lực và sinh cơ của họ cũng bị lấy đi hơn phân nửa, không cách nào khôi phục được.

Sắc mặt Đồng Vũ Dương có chút âm trầm, từ sau khi tiến vào Tương Tây thì Tô Tín đã giao nhiệm vụ cho Đồng Vũ Dương để hắn dẫn đầu đoàn người tìm tới chỗ của đám tàn dư của Cản Thi phái.

Nhưng ai ngờ còn chưa nhìn thấy cái bóng của Cản Thi phái thì bọn họ đã ăn ngay một cái thiệt ở đây.

Không ai phát hiện ra kịch độc kia rốt cuộc được bày ra từ khi nào, phải biết rằng lần trước khi Ám Vệ của bọn họ đi tìm hiểu thì chưa có những thứ này.

Nhưng đúng lúc đó, chung quanh truyền đến một cỗ khí tức tràn đầy địch ý, đồng thời còn có những âm thanh la lối bằng ngữ điệu kì lạ vang lên.

Đám người nhìn về phía trước, chỉ thấy đám người Vu Miêu mặc trang phục kì dị xuất hiện ở xung quanh, trực tiếp vây kín xung quanh đám người Tô Tín, lớn tiếng la hét.

Trên mặt Tô Tín không có chút biểu cảm nào, hắn chỉ đang quan sát những người Vu Miêu này.

Thực lực của những người Vu Miêu này cũng không quá mạnh, mà thứ bọn họ tu luyện dường như cũng không phải võ đạo.

Những người này đa số đều ở trần, lộ ra thân thể cường tráng, bên trên còn có một chút hoa văn đồ đằng kì dị, tóc tai bù xù, mang theo một cỗ khí tức hoang dã.

Những người này hẳn là chiến sĩ của tộc Vu Miêu, trong đó đa số thực lực chỉ là Hậu Thiên và Tiên Thiên, rất ít người có thể đạt tới Hóa Thần cảnh.

Còn có hơn mười người Miêu Tộc có chút kì dị, tuổi bọn họ đa số đều rất lớn, mặc một thân áo bào đen, nhìn không ra hình xăm trên người, nhưng trên mặt bọn họ lại có hoa văn đồ đằng kì dị hơn rất nhiều, lộ ra vẻ vô cùng tà dị.

Hơn mười người mặc áo bào đen của Miêu Tộc không nhìn ra được thực lực cụ thể là gì, bởi vì Tô Tín thậm chí còn không phát hiện được bất cứ cảm giác chân khí lưu động nào.

Chẳng qua dựa vào cảm giác của một Chân Vũ cảnh như hắn thì thực lực của những người tộc Vu Miêu này đều không yếu, toàn bộ đều là Hóa Thần cảnh trở lên.

Đặc biệt, trong đó có một lão giả chống một cái gậy không biết làm từ loại xương cốt gì, mặc dù nhìn hắn không ra bộ dáng đã già, răng cũng sắp rụng sạch, nhưng Tô Tín vẫn như cũ có thể cảm nhận được một cỗ lực lượng vượt xa những người khác, thực lực của lão giả Vu Miêu này rất có thể sẽ uy hiếp được võ giả Dương Thần cảnh!

Tô Tín không để lộ ra khí tức cường giả Chân Vũ cảnh, hắn chỉ quay đầu nhìn Đồng Vũ Dương hỏi: “Bọn họ đang nói gì vậy?”

Tô Tín có thể nghe hiểu một số ngôn ngữ Kim Trướng Hãn Quốc và một phần Tây Vực, nhưng giống như tộc Tương Tây Vu Miêu, nhân số còn không nhiều bằng mấy bộ tộc man di của Đại Chu, đương nhiên Tô Tín sẽ không biết tiếng nói của bọn họ.

Sắc mặt của Đồng Vũ Dương âm trầm nói: “Đại nhân, xem ra lần trước chúng ta thăm dò tin tức đã khiến cho những người này chú ý, hiện tại bọn họ muốn chúng ta cút khỏi nơi này.”

Tô Tín cười, không thèm để ý.

Trước mắt, bộ lạc Vu Miêu được xem là một bộ lạc tương đối lớn ở tỏng rừng rậm Tương Tây này, nhưng nhân số cũng chỉ có khoảng ba bốn nghìn người, mà lão giả có tuổi thọ lớn nhất cũng chỉ có thực lực có thể so với tu vi của võ giả Dương Thần cảnh, có thể thấy thực lực của bộ lạc Vu Miêu này rốt cuộc mạnh cỡ nào.

Mặc dù đối phương là một bộ tộc, nhưng thật ra cũng không bằng một tông môn đứng đầu trên giang hồ.