Chương 2082 Thực lực của Lý Phôi(1)
Lúc này, lão giả kia dẫn đầu run run rẩy rẩy bước tới, hắn giơ cây trượng bằng xương thú của mình kên, lập tức những người Vu Miêu liền im lặng hết.
Tên lão giả kia dùng ngữ điệu Trung Nguyên cứng nhắc khàn khàn rồi lạnh lùng nói: “Người Trung Nguyên, rời khỏi núi rừng Tương Tây, nơi này không phải là nơi mà các ngươi có thể tới.”
Tô Tín không nói chuyện, Đồng Vũ Dương đứng ra cười lạnh nói: “Tất cả đất trong thiên hạ đều là của vua, ai quy định ra Tương Tây này đều là đất của tộc Vu Miêu các ngươi? Hơn nữa vừa nãy các ngươi lại dám ra tay đối với người của bọn ta, khoản nợ này ta còn chưa tính đâu!”
Lão giả của tộc Vu Miêu kia lạnh lùng nói: “Thập Vạn Đại Sơn chính là lãnh địa do Vu Thần đại nhân ban cho tộc ta, người Trung Nguyên, mặc kệ các ngươi tới đây vì mục đích gì ta cũng đều mời các ngươi rời đi, tộc Vu Miêu chúng ta không có ý đối địch với võ giả Trung Nguyên các ngươi, nhưng nếu các ngươi vẫn tiếp tục muốn tới, mạo phạm lãnh địa của tộc Vu Miêu ta thì chính là địch nhân của tộc Vu Miêu ta, chắc chắn các ngươi sẽ phải nhận sự trừng phạt của Vu Thần đại nhân!”
Đồng Vũ Dương cười lạnh một tiếng, trực tiếp nghiêng người tránh đi.
Không có gì cần nói với đám dị tộc mọi rợ này cả, huống hồ Tô đại nhân vẫn đang ở đây nhìn, trực tiếp động thủ là tốt nhất.
Đương nhiên, có động thủ thì cũng không phải do hắn làm, Đồng Vũ Dương cũng không phải là người am hiểu về võ đạo.
Lý Phôi mặt không đổi sắc đi tới, trong tay hắn cầm bất ngờ chính là Phi Huyết Kiếm, binh khí mà trước đó Tô Tín sử dụng.
Phi Huyết Kiếm cô đọng sát khí, đặc tính bất ngờ không báo trước, vừa sắc bén lại kiên cố, trong số thiên binh tuyệt đối có thể đứng ở hàng ngũ đầu, vừa vặn thích hợp cho Lý Phôi sử dụng.
Đương nhiên người thu luyện Di Thần Hoán Huyết đại pháp như Lãnh Vô Ma thật ra cũng có thể dùng, nhưng dù sao hắn cũng không thèm để ý đến binh khí là thứ gì.
Nhưng Lý Phôi là tâm phúc của Tô Tín, Lãnh Vô Ma chỉ là thủ hạ mà Tô Tín dùng thủ đoạn để uy hiếp và cưỡng ép thu phục, ngay lúc này Tô Tín cũng sẽ không để ý xem đãi ngộ thế nào mới công bằng, có đồ tốt đương nhiên hắn muốn để cho tâm phúc của mình dùng.
Nháy mắt khi Lý Phôi vừa bước ra, thần sắc tên lão giả của tộc Vu Miêu lập tức biến đổi, mặc dù hắn không luyện qua võ đạo, nhưng hắn lại có thể cảm nhận thấy trên người Lý Phôi có một cỗ sát ý vô cùng đáng sợ, khiến tóc gáy của hắn dựng lên, đáy lòng dâng lên từng đợt hàn khí.
Thực lực của tên võ giả Trung Nguyên này tuyệt đối có thể đánh với hắn một trận, quan trọng là số người hắn giết còn nhiều hơn cả người của bộ tộc hắn bao nhiêu!
Lão giả tộc Vu Miêu vừa định nói gì thì lúc này Lý Phôi đã cử động.
Nháy mắt, thân ảnh Lý Phôi biến mất ngay tại chỗ, chờ đến khi hắn vừa xuất hiện lần nữa thì trước mắt tên lão giả tộc Vu Miêu đã là một mảnh đầy máu, hắn cũng chỉ có thể nhìn thấy một mảnh huyết quang dữ tợn này!
Võ giả tu luyện thích khách đạo mặc dù rất cực đoan, nhưng loại võ đạo cực đoan này đủ khả năng mang tới uy lực vô cùng cường đại.
Giống như Lâm Huyết Y, Tô Tín đối mặt với những thủ đoạn kia của hắn đều cảm thấy có chút khó giải quyết.
Mà võ đạo của Lý Phôi còn cực đoan hơn nhiều so với Lâm Huyết Y kia, một kiếm này của hắn chém ra, huyết sát chi khí và tử vong chi lực đã ngưng tụ thành một thể, cho dù tuổi thọ của trưởng lão tộc Vu Miêu kia đã rất lớn, đã coi nhẹ chuyện sinh tử, nhưng hắn vẫn như cũ nhịn không được từ tận đáy lòng sinh ra cảm giác tim đập nhanh hơn.
Kiếm khí đã tới trước người, những người khác của tộc Vu Miêu còn chưa kịp phản ứng, chỉ có lão giả khẽ cử động trượng xương thú trong tay, từ bên trong đó tỏa ra mấu chục con bọ cạp kim sắc che trước người hắn.
Một tiếng vang truyền đến, trong nháy mắt, lực lượng cường đại ầm ầm bộc phát, nhưng những con bọ cạp này vậy mà lại có thể cắn nuốt chân khí, mặc kệ là huyết sát chi khí hay là kiếm khí đều bị con bọ cạp kim sắc cắn nuốt đến hết.
Mà những con bọ cạp này cũng không biết là chủng loại nào, lớp vỏ giáp xác vô cùng kiên cố, thậm chí bị Phi Huyết Kiếm chém lên cũng chỉ để lại một đạo ấn ký màu trắng.
Tô Tín thấp giọng hỏi: “Lai lịch của những thứ này ra sao?”
Tô Tín hỏi Tôn Bất Hại, trong số những người ở đây cũng chỉ có Tôn Bất Hại là nghiên cứu mấy loại đồ vật như thế này.
Tôn Bất Hại cau mày nói: “Cái này giống như là Phệ Linh Hạt thượng cổ trong truyền thuyết, là một loại trùng kì lạ, bất kì lực lượng gì cũng có thể cắn nuốt được.
Chỉ là thứ đồ chơi này hẳn phải biến mất từ mấy ngàn năm rồi mới đúng, không nghĩ là còn có thể tìm thấy nó ở Tương Tây Đại Sơn này.
Chẳng qua Tô đại nhân cứ yên tâm, những thủ đoạn thúc đẩy độc trùng của tộc Vu Miêu này đều chỉ là tiểu đạo, không làm gì được Lý tổng quản.”
Quả nhiên, tiếng nói của Tôn Bất Hại bên này vừa dứt, bên kia, trong mắt Lý Phôi đã lóe lên tia sáng đen kịt.
Đây là cực hạn bóng tối, cũng đại biểu cho bóng tối tĩnh mịch vô hạn!