Chương 2083 Thực lực của Lý Phôi(2)
Từ xưa đến này, lực lượng mạnh nhất ở thiên địa chính là hai chữ sinh tử, đây cũng là hai loại sức mạnh mà võ giả khó khống chế nhất.
Ngày xưa, tổ sư Tạo Hóa Đạo Môn tài năng tuyệt thế, hóa sinh lực thành một phần tạo hóa chi lực mới miễn cưỡng có thể khống chế được nó.
Nhưng bây giờ Lý Phôi lại nắm trong tay loại năng lực thuộc về U Minh Tử Tịch, không chứa bất kì tạp chất nào, chỉ có tử vong cực đoan nhất!
Trên Phi Huyết Kiếm vốn có màu máu đã bị cỗ lực lượng tử vong này nhuộm dần thành một màu đen kịt.
Phệ Linh Hạt kia xem như có thể cắn nuốt tất cả lực lượng, nhưng bọn chúng lại không cắn nuốt được tử vong.
Nháy mắt tất cả đám Phệ Linh Hạt kim sắc kia đều biến thành màu đen nhánh, sinh cơ nhanh chóng tiêu tan, lũ lượt rơi xuống đất.
Sắc mặt lão giả tộc Vu Miêu kia đột nhiên biến đổi, những Phệ Linh Hạt này do hắn chăn nuôi tỉ mỉ, chẳng qua ngay khi một kiếm này chém tới trên người lão giả tộc Vu Miêu, thân thể lão giả lại đột nhiên hóa thành một màn sương đen, sau đó xuất hiện cách xa Lý Phôi hơn trăm trượng, mà dưới kiếm của Lý Phôi chỉ có một con búp bê bằng vải đen xấu xí.
Ánh mắt Tô Tín hiện lên thần sắc hứng thú, thuật thế thân này là thế nào mà ngay cả hắn cũng không phát hiện ra được.
Bí thuật truyền thừa của tộc Vu Miêu này vẫn còn vô cùng thú vị, mặc dù không phải võ đạo, nhưng mặt khác lại mở ra một lối đi riêng, xem ra cũng không tệ lắm.
Nhưng đáng tiếc, tiểu đạo dù sao vẫn chỉ là tiểu đạo, uy năng của nó cũng có hạn, ít nhất so sánh với võ giả cấp bậc như Lý Phôi thì truyền thừa của tộc Vu Miêu này vẫn còn quá yếu.
Mặc dù lão giả kia đã tránh được một kiếm của Lý Phôi, nhưng sau lưng hắn vẫn chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
Bí thuật thế thân mới nãy của hắn không thể nào sử dụng được nhiều lần, nếu phải đối mặt với một kiếm mang theo tử vong kề cận lần nữa thì hắn lấy cái gì để cản đây?
Cho nên không đợi Lý Phôi có động tác gì, tên lão giả kia đã chuẩn bị đánh đòn phủ đầu.
Những hình xăm kì dị trên mặt hắn trong nháy mắt bạo phát ra một cỗ năng lực, tên lão giả kia đứng nguyên tại chỗ nhảy một điệu nhảy quái dị, trong miệng lại lẩm bẩm một loại ngôn ngữ kì quái.
Mà lúc này, quanh người Lý Phôi cũng xuất hiện màn sương mù mỏng, trong đó có vô số Ma Thần kinh khủng, từng con vô cùng dữ tợn đánh về phía Lý Phôi.
Những ảo ảnh Ma Thần này có con ẩn chứa lôi diễm, cũng có con ẩn chứa băng sương, nói chung chúng đều mang theo một phần năng lực thiên địa của riêng mình.
Trong mắt Lý Phôi lóe lên nồng nặc sát khí, một kiếm chém xuống, tử vong chi lực ầm ầm bộc phát ra vô tận.
Một kiếm này là tử vong kết thúc, tựa như một kiếm được chém ra từ địa ngục, vô cùng quỷ dị và tàn nhẫn, không giống với kiếm pháp của nhân gian.
Những ảo ảnh Ma Thần kia bị một kiếm này chém vỡ nát tan tành, ánh mắt tên lão giả kia kinh hãi, vội vàng múa cây trượng bạch cốt trong tay hắn, nháy mắt các loạt độc vật cổ trùng tà dị bộc phát ra, trực tiếp bao lấy Lý Phôi bên trong, cảnh tượng lít nhít những con côn trùng khiến cho những người bình thường nhìn thấy trong lòng phải nảy sinh một cỗ khí lạnh.
Chỉ là dưới một kiếm của Lý Phôi, những cổ trùng này có mạnh hơn nữa cũng vô dụng, vô số cổ trùng được lão giả kia tỉ mỉ chăn nuôi, toàn bộ đều bị cỗ tử vong chi lực kia đánh nát.
Lão giả kia khẽ cắn môi, một ngụm máu tươi phun ra, hai tay vẽ ra từng cái phù văn kỳ dị trong không khí, chỉ thấy trên người Lý Phôi vậy mà lại thoát ra một tia hắc khí, đồng thời cũng khiến cho sắc mặt Lý Phôi phải tái nhợt.
Tô Tín cau mày nói: “Đây chính là thuật Yếm Thắng Trớ Thú của tộc Vu Miêu sao?”
Tôn Bất Hại gật đầu nói: “Không sai, chỉ là truyền thừa của thuật Yếm Thắng Trớ Thú này ở tộc Vu Miêu cũng không nhiều, hơn nữa uy lực cũng không quá mạnh.
Điều duy nhất khó giải quyết chính là chúng ta căn bản không biết phải phòng ngự thứ này như thế nào, chỉ có thể gắng gượng mà kiên trì.”
Tô Tín nhẹ gật đầu, giống như Lý Phôi bây giờ, lấy thực lực của hắn vốn không nên dễ dàng bị trúng chiêu như vậy, nhưng thuật Yếm Thắng Trớ Thú này lại bất chấp chân khí hộ thể mà trực tiếp xâm nhập vào cơ thể hắn, từng bước chiếm lấy sinh cơ bên trong cơ thể Lý Phôi.
Chỉ là lão giả tộc Vu Miêu này hình như cũng đang váng đầu, đối phó với Lý Phôi mà hắn ta lại còn sử dụng thuật Yếm Thắng Trớ Thú từng bước chiếm lấy mạng sống.
Từ sau khi Lý Phôi lĩnh ngộ mười lăm chiêu tàn kiếm tự đoạt mệnh và tử vong chi lực, vốn là hai thứ tồn tại vô cùng cực đoan, thậm chí mỗi lần sử dụng chúng đều từng bước xâm chiếm một phần sinh mệnh của hắn, nên Lý Phôi cũng đã thích ứng được, thuật Yếm Thắng Trớ Thú này đúng là không tính là gì đối với Lý Phôi.
Cho nên khi một kiếm này chém xuống, cho dù là bất kì lực lượng nào cũng đều tan thành mây khói, chỉ có sự sợ hãi trong mắt lão giả tộc Vu Miêu là vẫn y nguyên.
Tuy nhiên, đúng vào lúc này Tô Tín chợt mở miệng nói: “Trước hết cứ chờ đã, để hắn sống.”