Chương 2092 Chia một phần lợi(1)
Đôi mi thanh tú của Bạch Linh hơi nhíu lại, cảm giác được một chút không ổn.
Quả nhiên, trên thi luyện của Bạch Liên Thánh mẫu, từng luồng thi khí màu đen ầm ầm bộc phát, ngưng tụ thành từng cái phù văn kì dị trên người.
m Đồ Linh cười lớn, nói: “Mặc dù ấn ký Bạch Liên Giáo các ngươi để lại trên thi thể có thể điều khiển được nàng ta. Nhưng thi luyện này dù sao cũng do một tay ta luyện chế. Chẳng lẽ ta cũng không động tay động chân à?
Hôm nay, Cản Thi Phái ta diệt, thì Bạch Linh ngươi cũng vậy! Đừng mong được gì tốt! Chỉ cần ta phát động thì thi luyện này cũng sẽ vỡ nát ngay! Cùng lắm thì mọi người cùng nhau chết! Cá chết lưới rách!”
Nghe lời này xong, sắc mặt Bạch Linh nhất thời biến đổi. Sự tình lần này có khi thực không nằm trong tầm kiểm soát của nàng được nữa.
Thi luyện Thần Kiều cảnh này có thể nói là rất quan trọng với Bạch Liên Giáo. Một khi chuyện luyện thi xảy ra điều gì bất trắc thì cái chức Thánh nữ Bạch Liên giá này của nàng cũng không cần tiếp tục làm nữa.
Tô Tín bước ra một bước, nhàn nhạt nói: “Nói như vậy, chuyện lần này Bạch Liên Giáo nhất định phải xen vào?”
Lúc này, trong lòng Bạch Linh vô cùng rối. Nếu không màng đến chuyện Cản Thi Phái thì nàng sợ dưới cơn nóng giận, Cản Thi Phái sẽ làm ra chuyện chó cùng rứt giậu.
Nhưng nếu đi quản chuyện Cản Thi Phái, nàng quả thực cũng không muốn đối địch với Tô Tín. Dẫu sao thực lực của Tô Tín cũng bày ra đó. Nàng cũng rất hiểu tính cách của hắn. Kết quả đoán chừng cũng sẽ rất be bét.
Có điều, vào lúc này, bỗng nhiên Tô Tín lại nói: “Thật ra thì muốn ta tha cho Cản Thi Phái một nước thì cũng rất đơn giản. Có điều, ngươi phải đồng ý với một điều kiện của ta trước mới được.”
Lời vừa thốt ra, không chỉ đám người Bạch Linh ngẩn ra mà ngay cả đám người Lý Phôi thủ hạ của Tô Tín cũng đều ngẩn ra.
Từ lúc nào mà Tô đại nhân lại khoan dung độ lượng thế? Đây cũng không phải là phong cách của Tô đại nhân kia mà?
Trong mắt m Đồ Linh lúc này lộ ra một tia hy vọng. Nếu như có cơ hội, hắn cũng không muốn đi liều chết với Tô Tín.
Đây cũng không đến mức là hắn sợ chết mà nguyện ý đi theo Tô Tín, khom lưng khuỵu gối nhượng bộ. Mà là thủ đoạn của Tô Tín có hơi tàn nhẫn. Thậm chí tàn nhẫn đến mức bọn họ cũng không chịu được.
Hở một chút là diệt tông diệt môn. Nếu Cản Thi Phái mà bị diệt thì m Đồ Linh hắn nào còn mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông?
Bạch Linh mang vẻ cảnh giác, hỏi: “Ngươi muốn gì?”
Tô Tín chỉ vào cái hố sâu được cả đám bảo vệ, nói: “Bạch Liên Giáo các ngươi đi ngàn dặm xa đến nơi Tương Tây này, liên hiệp với Cản Thi Phái và cả tộc Vu Miêu, cũng không phải chỉ vì để luyện chế một cái xác chứ? Rốt cuộc trong cái hố đó có cái gì? Đừng có giấu diếm nữa. Nói ra chút đi.”
Trong mắt Bạch Linh nhất thời lộ ra một tia lạnh. Lòng tham của Tô Tín quả thực không nhỏ, thế mà lại dòm ngó đến bí mật lần này của Bạch Liên Giáo.
Trên thực tế, Tô Tín quả thực cũng nghĩ như vậy. Hiển nhiên, chỗ này rất quan trọng với Bạch Liên Giáo, nói không chừng chính là một hồi cơ duyên.
Chỗ này nếu như Tô Tín không biết thì thôi. Nhưng bây giờ Tô Tín biết rồi thì hắn sao có thể không đến chia chút lợi ích được?
“Cái này liên quan đến bí mật của Bạch Liên Giáo ta, ngươi cho rằng ta sẽ nói cho ngươi nghe hay sao?” Bạch Linh lạnh lùng nói.
Tô Tín nhàn nhạt nói: “Nếu ngươi không muốn nói cho ta thì ta cũng sẽ chém cả các ngươi luôn. Sau đó tự mình xuống thăm dò cũng vậy thôi.
Bạch cô nương, ngươi cũng nói, chỗ này liên quan đến bí mật của Bạch Liên Giáo chứ không phải là dính dáng đến lợi ích của ngươi.
Vì Bạch Liên Giáo mà liều sống liều chết với ta, có đáng hay không? Huống chi, dù cho là ngươi có dựa vào thi thể Thần Kiều cảnh kia mà chạy thoát khỏi tay ra. Nhưng chuyện cũng bị hỏng rồi ngươi quay về trả lời với Bạch Liên Thánh mẫu như nào đây?
Nói thế nào thì mọi người cũng đều là người quen. Có thứ tốt chẳng lẽ ngươi cũng không chia cho ta một ít à?”
Ngay lúc này, bỗng nhiên m Đồ Linh lại nói: “Thánh nữ điện hạ, những chuyện này ngươi cũng vẫn luôn gạt Cản Thi Phái ta. Rốt cuộc Bạch Liên Giáo các ngươi muốn cái gì? Từ đầu đến cuối, Cản Thi Phái ta cũng không biết gì cả. Hơn nữa, vị trí của thứ này còn ở biên giới Tương Tây của Cản Thi Phái ta. Nói thế nào thì Cản Thi Phái ta cũng có quyền được biết chứ?”
Vu Quỷ Dung của bộ lạc Vu Quỷ bỗng dưng cười quái dị mấy tiếng, nói: “Tộc Vu Miêu ta cũng đời đời ở đất Tương Tây này. Quả là ta cũng rất tò mò nơi đây rốt cuộc có thứ gì có thể hấp dẫn Bạch Liên Giáo gióng trống phất cờ tới đây.”
Tình hình trong nháy mắt liền đổi ngược. Vốn là Tô Tín đang uy hiếp ba người họ, nhưng đứng trước lợi ích, ba người lại đồng loạt trở mặt uy hiếp Bạch Linh.
Thấy cảnh này, Bạch Linh nghiến chặt răng. Dĩ nhiên mấy người ở đây cũng không ai nói được ai. Trên căn bản cũng chẳng có lấy một người tốt.