Chương 2096 Vùng đất tà dị(2)
Trong Lục Phiến Môn cũng có không ít điển tịch, những năm gần đây, Tô Tín thực ra cũng đã coi như là kiến thức uyên thâm rồi. Cho nên với kiểu kiến trúc như này Tô Tín cũng coi như có chút hiểu biết. Lịch sử của nơi này tuyệt đối còn lâu dài hơn đám người Vô Sinh lão mẫu. Thậm chí có thể truy ngược đến thời kỳ Nhân Hoàng thượng cổ!
ChỈ có điều, nơi bên trong cung điện này, đám người Tô Tín cũng chỉ tìm được một chút đồ thường dùng bên trong cung điện chứ không phát hiện được thứ gì quý hiếm.
Song vào lúc này, chân mày Tô Tín bỗng nhiên nhíu một cái, hắn lẩm bẩm nói: “Có mùi máu tanh.”
Bạch Linh cùng m Đồ Linh đều có chút sửng sốt. Bọn họ không ngửi được mùi gì tanh cả.
Linh giác của Tô Tín, hai người họ không thể so bì. Trong chớp mắt ngửi thấy mùi máu tanh, Tô Tín liền rời khỏi đại điện này ngay lập tức, ngự không đến nơi đại điện ở chính giữa không gian.
Thấy vậy, Bạch Linh cùng m Đồ Linh đều thầm mắng một tiếng. Tô Tín có thể ngự không, bọn họ cũng chỉ có thể chạy từ cung điện này sang cung điện lửng lơ khác mà thôi.
Mặc dù thi luyện của bọn họ cũng có thể ngự không mà đi, nhưng bị một cái thi thể mang theo mình ngự không đi, bọn họ cũng có chút cảm giác không được tự nhiên.
Hơn nữa ở nơi này, một khi xảy ra nguy hiểm, với thực lực Dương Thần cảnh của bọn họ thì căn bản không đủ để tự vệ. Vẫn phải dựa vào thi luyện trong tay bọn họ mới được.
Bên ngoài cung điện ở nơi trung tâm kia, cửu long lượn quanh tòa cung điện rộng đến ngàn trượng, trang hoàng hết sức hoa lệ. Một luồng khí tức khoáng đạt cuồn cuộn phả vào mặt.
Tô Tín nhướn mày một cái. Vào thời thượng cổ, người dám coi rồng như là trang sức ngoại trừ Nhân Hoàng ra thì còn ai vào đây nữa? Chẳng lẽ nơi này có liên quan đến Nhân Hoàng?
Xưa nay trên giang hồ, chỉ cần là vật có liên quan đến Nhân Hoàng thì nhất định chính là chí bảo vô thượng. Chỉ tiếc, tòa cung điện trước mắt này Tô Tín có nhìn kiểu gì cũng không thấy được mấy giá trị.
Hắn tìm tới là vì mùi máu tanh tản đến. Lúc Tô Tín bước đến tòa cung điện này, mùi máu tanh mỗi lúc một nồng đậm. Đến khi Tô Tín đi vào cửa điện, trong đó lại truyền đến tiếng nhai nuốt khiến người khác rợn tóc gáy!
m Đồ Linh cùng Bạch Linh lúc này cũng đều đi theo Tô Tín, bọn họ dĩ nhiên cũng nghe được thanh âm này, trong lòng cũng rét lạnh.
Nơi này nhìn qua hẳn là đến hơn mấy ngàn vạn năm cũng không có ai tiến vào, thế thì là ai ăn gì ở đây?
Lông mày Tô Tín nhướn lên. Nhất thời, ở trước người hắn, một đạo kiếm khí ngưng tụ ra trong không trung, đánh vào trên cửa cung điện kia, phát ra một tiếng vang lớn.
Cửa cung điện không khóa, vì thế liền ngay lập tức bị một đạo kiếm khí của Tô Tín đánh vỡ.
Có điều lúc này, cảnh tượng xuất hiện trước mắt đám người Tô Tín khiến người khác không khỏi sợ hãi.
Giữa đại điện hoa lệ kia, tám bóng người đang vây quanh một cái xác mà gặm ăn. Cái xác đó không ai khác chính là Đại vu tế của bộ lạc Vu Quỷ, Vu Quỷ Dung!
Trong chớp mắt ngắn ngủi, Vu Quỷ Dung liền bị gặm thành xương. Chờ đến khi bọn họ ngẩng đầu lên lại, nhìn về phía đám người Tô Tín, Bạch Linh không nhịn được mà kinh hô: “Vô Sinh lão mẫu!”
Cô nương mặt mũi quyến rũ kia mặc một bộ y phục đạo bào màu trắng tăng y, trên đầu vẫn còn đang búi tóc đạo kế, lối ăn mặc nhìn kỳ quái vô cùng.
Bạch Linh gần như nhìn một cái là có thể nhận ra người này giống như đúc với bức họa Vô Sinh lão mẫu mà Bạch Liên Giáo bọn họ đời đời cung phụng!
Chỉ có điều, điểm bất đồng duy nhất chính là trong bức họa Vô Sinh lão mẫu, khí chất của Vô Sinh lão mẫu thể hiện ra vô cùng thánh khiết. So với các cao tăng đắc đạo còn đắc đạo cao tăng hơn.
Mà trong mắt Vô Sinh lão mẫu trước mặt lại hiện vẻ đỏ thẫm. Bạch Linh chĩ có thể nhìn ra dục vọng cùng tham lam vô tận.
Mặc dù nói, Vô Sinh lão mẫu vẫn luôn bị người khác cho là người sáng lập ra một tà giáo. Nhưng khi một người thực sự xem việc thành lập một giáo phái là lý tưởng trọn đời của mình, thì cái gọi là hư vọng cũng sẽ trở nên chân thực.
Vô Sinh lão mẫu cũng không nhận ra nàng thành lập tà giáo. Cái nàng muốn thật ra là thành lập một nơi không có sinh lão bệnh tử, chân không gia hương mà thôi. Cho nên, khí chất từ bi thánh khiết trên người Vô Sinh lão mẫu cũng không phải là giả tạo. Vô Sinh lão mẫu trước mặt này tuy dáng vẻ hầu như giống như đúc, nhưng vốn cũng không phải là cùng một người với Vô Sinh lão mẫu mà Bạch Liên Giáo ghi lại.
Mà tám người còn lại cũng có cách ăn mặc khác nhau. Trong số bọn họ, đạo sĩ có, hòa thượng có, kiếm tu trì kiếm có, cũng có cả người mặc cẩm bào, người trong thế gia ăn mặc xa hoa phú quý.
Chỉ có điều, lúc này bọn họ đều có một điểm giống nhau duy nhất. Đó chính là toàn bộ bọn họ hai mắt đỏ thẫm nhìn về phía đám người Tô Tín, ánh mắt như thể đang nhìn ba món thức ăn vậy.
Quan trọng nhất chính là tám người này đều có thực lực Chân Vũ cảnh. Dĩ nhiên, chỉ có Tô Tín là có thể nhìn ra, khí tức Chân Vũ cảnh trên người ba người bọn họ có chút mơ hồ, hệt như không chân thực lắm.