Chương 2104 Trường Không Huyền(2)
Mặc dù người đưa ta vào tình cảnh bây giờ chính là Nhân Hoàng. Nhưng khi trước nếu không có Nhân Hoàng bệ hạ thì e là ta đã sớm bị Yêu tộc coi là thức ăn rồi. Chứ đừng nói gì đến chuyện sau này còn tu được đến Dương Thần cảnh, hơn nữa còn đảm nhiệm chức sử quan lo ghi chép sinh hoạt thường ngày của Nhân Hoàng.
Thế nên bây giờ, cái ta cầu chẳng qua là giải thoát. Chỉ cần ngươi có thể đáp ứng yêu cầu của ta, thì ta cũng sẽ cho ngươi không ít lợi ích.”
Nghe Trường Không Huyền vẫn dùng kính ngữ với Nhân Hoàng, Tô Tín không khỏi thầm cười lạnh.
Người này sống hơn mười ngàn năm. Mặc dù là sống nhờ thân phận khí linh, nhưng cũng quá là ngây thơ.
Chức vị như sử quan ghi chép sinh hoạt thường ngày, Nhân Hoàng ắt sẽ muốn tìm một người thân phận trong sạch đến làm. Người không thân thích, rơi vào đường cùng chính là thích hợp nhất.
Chỉ có điều, vị Nhân Hoàng bệ hạ này hành sự rất quyết tuyệt. Hiển nhiên hắn cũng không có thực sự tin tưởng ai. Khi có một số việc hắn không chắc chắn, thì khả năng lớn nhất sẽ là diệt trừ.
Song, lần này, Nhân Hoàng quả thực là nhìn lầm.
Tên Trường Không Huyền này sống ở đây lâu như vậy, chịu đựng cô đơn ở đây. Giờ trông thấy Tô Tín đến, biết rất rõ ràng Nhân Hoàng đã chết từ lâu, nhưng những bí mật này hắn cũng nhất quyết không nói ra.
Tô Tín cầm tấu chương ngọc thạch kia, lạnh nhạt nói: “Nơi cung điện này chẳng qua là hành cung Nhân Hoàng dùng để hưởng lạc. Nếu như là thứ có giá trị thì cũng chỉ có sát tự mà Nhân Hoàng tự tay viết kia.
Ngươi cũng nói, thực lực của ngươi lúc đỉnh cao cũng không bằng ta thì ngươi còn có lợi ích gì cho ta?”
Trường Không Huyền cười cười, nói: “Bàn về thực lực thì đúng là ta không bằng ngươi. Nhưng ta đi theo Nhân Hoàng bệ hạ lâu như vậy thì ít nhất cũng có chút hiểu biết.
Có những thứ với Nhân Hoàng bệ hạ chẳng khác gì rác rưởi. Nhưng với ngươi mà nói lại là chí bảo vô thượng.
Thiên Đình và Địa Phủ ngươi có nghe nói chưa?”
Biểu tình trên mặt Tô Tín không đổi, hắn chỉ nghi hoặc, lắc đầu nói: “Thiên Đình và Địa Phủ trong truyền thuyết thần thoại?”
Cho tới giờ, Tô Tín cũng không tin tưởng Trường Không Hành trước mặt đây. Huống chi lúc này, Thiên Đình cùng Địa Phủ đã không phải là Thiên Đình cùng Địa Phủ từ thời thượng cổ nữa. Bỗng nhiên, Trường Không Huyền lại nhắc đến hai bên này, hiển nhiên, chuyện liên quan đến bí mật thượng cổ, Tô Tín sẽ không nói thật.
Trương Không Huyền lộ vẻ sáng tỏ: “Ngươi không biết cũng đúng. Bởi vì Thiên Đình và Địa Phủ này là một trong những tông môn lớn nhất trên giang hồ vào thời của Nhân Hoàng. Họ co thể sánh vai được với Đạo môn và Phật tông.
Chỉ có điều, ngày trước Thiên Đình và Địa Phủ không tuân theo giáo hóa Vương đạo. Người chấp chưởng là Hạo Thiên Thượng Đế cùng Phong Đô Đại Đế lại muốn ám sát Nhân Hoàng bệ hạ. Kết quả dĩ nhiên là bị Nhân Hoàng bệ hạ giết sạch.
Tuy nhiên, thực lực của Thiên Đình và Địa Phủ cũng quả thực là mạnh kinh diễm. Sau khi người chấp chưởng của bọn họ bị Nhân Hoàng tru diệt, hai bên này cũng không hoàn toàn bỏ qua, mà lại liên hiệp với nhau sáng tạo ra một môn bí pháp kinh thế. Muốn mượn nó để tạo ra một nhóm cường giả lớn, tiếp tục đối nghịch với Nhân Hoàng bệ hạ.
Đáng tiếc, bọn họ hơi quá coi thường thực lực hoàng triều. Đối mặt với tàn dư ngày đó của Thiên Đình và Địa Phủ, Nhân Hoàng bệ hạ căn bản cũng không xuất thủ, chỉ vận dụng một phần lực lượng thủ hạ liền tiêu diệt bọn họ.
Cho nên, môn kinh thế bí pháp đó dù bọn họ nghiên cứu ra được thì cũng không thể tu luyện thành công được.
Sau đó, môn bí pháp này được đưa đến trước mặt bệ hạ. Nhưng bệ hạ cũng chỉ liếc nhìn một cái liền ném nó đi ngay hệt như rác rưởi vậy. Hơn nữa còn đánh giá là: đi lầm đường khiến trời đất oán giận, khó mà đến được nơi thanh nhã.
Môn bí pháp này là do ta tiêu hủy giúp Nhân Hoàng bệ hạ. Với thực lực năm đó của ta, việc đọc nhanh như gió không phải là vấn đề. Cho nên nói, bí pháp này bây giờ cũng chỉ còn ta biết.
Mặc dù Nhân Hoàng bệ hạ đánh giá môn bí pháp này không ra gì, nhưng ngươi cũng biết lúc đó thực lực của Nhân Hoàng bệ hạ là như thế nào.
Công pháp có thể được Nhân Hoàng bệ hạ mở miệng đánh giá, dù có yếu tới đâu thì cũng có chỗ dùng được. Quan trọng nhất chính là, môn công pháp này có thể cho người thời cơ tiến thêm một bước!”
Câu nói sau cùng của Trường Không Huyền mới thực sự đánh động Tô Tín.
Thần Kiều cảnh ngày xưa cũng được gọi là Đạp Thiên cảnh, cường giả có thể đi đến nước này mới thực sự là đại nhân vật Chúa tể giang hồ.
Nhưng bước này khó khăn đến cỡ nào? Ít nhất Tô Tín cho rằng, thực lực bản thân hắn trong số các Chân Vũ cảnh cũng coi như là tương đối mạnh rồi. Nhưng với Thần Kiều cảnh, hắn vẫn chẳng hề mò được tới đường biên nữa là.
Bây giờ, Trường Không Huyền này lại nói bí pháp của hắn có thể cung cấp cho Tô Tín một bước thời cơ. Điểm này Tô Tín cũng không khỏi không động tâm.
“Ngươi nói là công pháp gì?”
Trường Không Huyền nhàn nhạt nói: “Nghịch m Dương Táng Thiên đại pháp!”
Tô Tín nhíu nhíu mày, nói: “Táng thiên? Khẩu khí lớn thật! Công pháp do một đám tàn dư tông môn sáng tạo ra được mà cũng dám gọi là táng thiên?”