← Quay lại trang sách

Chương 2109 Uy thế của Ám Vệ(1)

Vì thế, trong lúc Trần Cương vô tình thăm dò chuyện Lý Phôi để bọn họ đến Tương Tây, hắn bỗng dưng nảy sinh tâm tư khác.

Đây chính là truyền thừa của võ giả Thần Kiều cảnh thượng cổ. Có lẽ trong đó sẽ có thiếu sót nhưng đối với võ giả Nguyên Thần tam cảnh mà nói thì lại là chí bảo trong chí bảo.

Dĩ nhiên, Trần Cương cũng biết mình tham gia vào tranh đoạt xong cũng không thể nuốt một mình, mà phải dâng lên cho người cấp cao hơn.

Nhưng nếu hắn bán tin này đi thì sao? Những tông môn ngày trước tham gia vào việc vây giết Vô Sinh lão mẫu cũng đều là những bên tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ hiện tại. Thiếu Lâm Tự, Tạo Hóa Đạo Môn, Danh Kiếm Sơn trang, Huyễn Ma Đạo vân vân… Nếu hắn nói tin tức này cho bọn họ thì có thể được bao nhiêu thứ?

Mặc dù Trần Cương thừa nhận Tô Tín quả thực rất hào phóng. Bổng lộc cho thủ hạ vẫn luôn là nhiều nhất. Thậm chí, so với bộ phận dã chiến chủ lực của Đại Chu còn nhiều hơn, nhưng hiển nhiên, với kẻ đã nảy sinh lòng tham như hắn thì còn lâu mới đủ.

Cho nên, ngay khi vừa dò la được tin tức, Trần Cương cũng đã quyết định hắn sẽ phản bội, rời Tây Bắc quân. Sau khi bán tin tức lấy một cái giá cao thì mai danh ẩn tích, cầm những tài nguyên các đại môn phái kia cho mà tiềm tu. Sau khi thay hình đổi dạng thì mới quay lại giang hồ.

Tây Bắc đạo không phải là nơi đầm rồng hang hổ gì, huống chi cũng không ai biết Trần Cương muốn trốn. Nên Trần Cương rời Tây Bắc Đạo căn bản cũng không ai quản, kể cả cấp trên của hắn cũng cho là Trần Cương có chuyện, tạm thời xin nghỉ.

Cho đến khi Trần Cương tung tin trên giang hồ, nói biết một bí mật có liên quan đến Tô Tín, trong đó có cơ duyên liên quan đến các đại môn phái trên giang hồ, Chỉ cần cho hắn đủ để khiến hắn động tâm thì hắn sẽ nói tin tức này ra.

Lúc này, Ám Vệ mới hay Trần Cương phản bội liền lập tức hành động, bắt đầu truy xét tung tích của Trần Cương trên khắp giang hồ.

Hơn nữa, lúc này, vãi võ giả thủ hạ Tô Tín có lòng riêng cũng thầm mắng mình đánh mất tiên cơ.

Những người này sau khi bất ngờ nghe được tin này thì cũng dấy lên lòng riêng. Chỉ có điều bọn họ còn vướng bận, không dám làm, mà bây giờ bị Trần Cương nẫng tay trên như thế, Ám Vệ cũng đã cảnh giác, bọn họ càng không có cơ hội.

Hơn nữa, chuyện của Trần Cương cũng đã lan khắp giang hồ. Toàn bộ người giang hồ với tin tức này cũng coi như là tương đối tin tưởng.

Dẫu sao thì lai lịch của Trần Cương cũng coi như rất rõ ràng. Xuất thân tán tu, tấn lên Hóa Thần ở Tây Bắc.

Hơn nữa khoảng thời gian gần đây, động tĩnh của Tô Tín ở Tây Bắc Đạo cũng rất rõ ràng. Hắn muốn diệt Cản Thi Phái thì cũng rất bình thường. Nhưng vấn đề bây giờ là Cản Thi Phái cũng đã bị Tô Tín diệt, Tô Tín còn ở lại trong rừng rậm Tương Tây để làm gì? Du ngoạn à?

Hơn nữa gần đây Tô Tín lại điều động một phần lực lượng ở Tây Bắc đạo. Vì thế, người trong giang hồ cũng tin lời Trần Cương đến tám phần. Bấy giờ cũng đã có một vài giang hồ đại phái chuẩn bị xuất thủ. Tiếp xúc với Trần Cương một phen, thăm dò một chút, xem thử xem bí mật cùng cơ duyên trong tay Trần Cương rốt cuộc là gì.

Dĩ nhiên, người biết bí ẩn trong chuyện này trừ Tô Tín còn có Bạch Linh.

Ngay lúc Bạch Linh nghe được tin này liền cảm giác có chút không đúng.

Mặc dù ở tầng cung điện cuối cùng nàng không bước vào, song nàng biết những kết tinh Yêu Linh kia đều đã nằm trong tay Tô Tín. Đã vậy, những người khác còn tranh cái gì?

Huống chi, với cách hành sự của Tô Tín thì sao hắn lại có thể vô tình đến vậy mà lộ tin tức ra ngoài cho được?

Vì lẽ đó, chuyện này Bạch Linh nhìn sao cũng thấy khả nghi trùng trùng.

Có điều, bây giờ với chuyện của Tô Tín, Bạch Linh cũng không muốn nhúng tay vào. Nàng còn không ít phiền toái trong Bạch Liên Giáo nữa. Lúc này đi chọc vào Tô Tín thì chắc chắn là tự tìm đường chết.

Cho nên, những thứ này, Bạch Linh không chỉ không nói ra mà nàng cũng nghiêm cấm tâm phúc của mình đi nói năng bậy bạ.

Bên trong tổng bộ Ám Vệ ở Tây Bắc Đạo, Lý Phôi ngồi ngay ngắn trong nhà hắn. Cả căn nhà chỉ có một cánh cửa sổ thế nhưng cũng bị đóng chặt. Vì thế, bầu không khí trong phòng cũng vô cùng ngột ngạt.

Lúc này, một tên Dung Thần cảnh thống lĩnh Ám Vệ đang run lập cập hành lễ với Lý Phôi, nói: “Đại nhân, chuyện này là do chúng ta quản giáo bất lực để tên nghịch tặc Trần Cương chạy trốn, lại còn để hắn tiết lộ tin tức vào giang hồ, xin đại nhân trách phạt.”

Chuyện này thẳng thừng mà nói thì cũng có trách nhiệm của Ám Vệ bọn họ.

Ban đầu, lúc Trần Cương mới trốn đi, bọn họ chỉ nghĩ chuyện này bình thường. Dù sao cũng không ai dám tưởng tượng Hóa Thần cảnh Đô úy dưới quyền Tây Bắc quân thế mà lại chạy trốn. Đặc biệt là Ám Vệ đã thẩm tra thân phận của Trần Cương. Đối phương cũng không có chỗ nào đáng nghi.

Nhưng càng về sau, Trần Cương đã đi nhiều ngày rồi, mãi đến khi hắn loan tin trên giang hồ thì Ám Vệ mới nhận ra. Đây cũng là sai lầm của Ám Vệ.

Nói tránh thì nói là tính cảnh giác của Ám Vệ quá kém. Nói nặng thì là không làm tròn trách nhiệm.