Chương 2110 Uy thế của Ám Vệ(2)
Tên Đô thống Dung Thần cảnh trước mặt đây trước đây là người phụ trách giám sát Tây Bắc quân. Bây giờ xảy ra chuyện thì dĩ nhiên trách nhiệm cũng thuộc về hắn.
Mặc dù nói người trước mắt có thực lực Dung Thần cảnh, nhưng đứng trước Lý Phôi, hắn vô cùng sợ hãi.
Thân là thủ hạ trực thuộc Lý Phôi, không có ai hiểu rõ sự kinh khủng cùng máu lạnh của Lý Phôi hơn hắn cả!
Tuy nhiên, lúc hắn vừa nói xong, đang chờ Lý Phôi trừng phạt, lại thấy Lý Phôi dửng dưng nói: “Được rồi, chuyện này không hoàn toàn là sai lầm của ngươi. Sau này đề cao cảnh giác, chú ý một chút là được.”
Lời của Lý Phôi nhất thời khiến tên thống lĩnh Ám Vệ kia có chút sửng sốt. Đây là vị Lý Phôi đại nhân máu lạnh vô tình đó hay sao? Chuyện này cứ thế mà cho qua như vậy?
Thấy tên thống lĩnh kia hãy còn đang ngẩn ra, Lý Phôi cau mày, nói: “Còn ngẩn ra ở đây làm gì? Tên Trần Cương kia dám phản lại Tô đại nhân. Chẳng lẽ chúng ta còn muốn nhìn hắn nhở nhơ ngoài vòng pháp luật à?
Lập tức tập trung lực lượng, tự mình ta dẫn, tìm cho bằng được Trần Cương kia, để cho hắn biết phản bội Tô đại nhân sẽ có kết quả gì!”
Tên thống lĩnh Ám Vệ kia vội vàng hành lễ, nói: “Dạ, đại nhân! Thuộc hạ sẽ đi chuẩn bị ngay!”
Lý Phôi mặt không cảm giác, trên mặt hắn lóe lên một vẻ quái dị. Loại chuyện như thế này đều là do Hoàng Bỉnh Thành làm. Diễn trò cũng là Hoàng Bỉnh Thành.
Bây giờ chợt đổi thành Lý Phôi hắn lại khiến hắn có chút không quen.
Dẫu sao thì cho tới giờ Lý Phôi hắn cũng đã quen dùng kiếm trong tay mình để mà nói chuyện. Bây giờ bỗng nhiên lại thành ra thế này. Lý Phôi cũng có chút lo lắng không nắm chắc được.
Có điều bây giờ xem ra coi như cũng được. Ít nhất chuyện cũng tiến triển theo cách sắp xếp của hắn, cũng không bị lộ tẩy.
Trong Dương Châu phủ ở Hà Nam Đạo, Trần Cương dùng thuật dịch dung biến khuôn mặt vốn sắc bén anh vũ của hắn thành một thương nhân béo phệ, dung mạo xấu xí nghênh ngang đi vào trong thành.
Hà Nam đạo là địa bàn của Thiếu Lâm Tự, người đời đều biết quan hệ giữa Thiếu Lâm Tự cùng Tô Tín. Vì thế, trên toàn bộ giang hồ, đoán chừng cũng chỉ có Thiếu Lâm Tự mới là nơi mà lực lượng của Tô Tín ít nhúng tay vào nhất.
Trong một tửu lâu nhỏ tại Dương Châu phủ, Trần Cương trong lòng có chút run sợ ngồi ở đó. Hắn đã hẹn được người Thiếu Lâm Tự cùng những tông môn khác đến đây đổi chác tin tức với hắn. Song, ngày nào mà chuyện còn chưa xong thì ngày đó bất an trong lòng hắn vẫn còn.
Dẫu sao hắn cũng xuất thân là Đô úy Tây Bắc quân, biết được sự kinh khủng của Ám Vệ.
Hiện, ba lực lượng tình báo mạnh nhất được thiên hạ công nhận chính là Lục Phiến Môn, Thiên Cơ cốc cùng Ám Vệ.
Chỉ có điều, Lục Phiến Môn chỉ để ý chuyện của triều đình cùng cả những chuyện uy hiệp đến triều đình. Thiên Cơ cốc chỉ buôn bán tình báo. Trong này, hung tàn nhất chính là Ám Vệ, một tổ chức tình báo cùng ám sát lớn mạnh.
Đặc biệt là Tổng quản Ám Vệ Lý Phôi. Người này mặc dù không có danh tiếng mấy trên giang hồ, nhưng những năm gần đây hắn chấp chưởng Ám Vệ, số người mà hắn giết cả trong cả ngoài là bao nhiêu? Thủ đoạn của hắn quyết đoán, tàn nhẫn. Ngay cả Trần Cương người không thuộc Ám Vệ cũng từng nghe nói qua hung danh của Lý Phôi hắn.
Vừa nghĩ tới chuyện bây giờ có khi Lý Phôi đang dẫn theo đám chó săn Ám Vệ truy lùng hắn. Trần Cương có chút nhát gan.
Lúc này, bên trong tửu lâu, mấy tên võ giả tán tu đang uống rượu tán gẫu. Cuộc trò chuyện của bọn họ không nằm ngoài chuyện của Trần Cương.
Trong đó, một tên thân đeo trường đao, giữ lại hai chòm ria mép cười ha hả, nói: “Không biết các ngươi có nghe nói hay không, Đô úy Trần Cương của Tây Bắc quân mới vừa trốn khỏi Tây Bắc. Nghe nói trong tay hắn có nắm một bí mật liên quan đến Tây Bắc Vương “Huyết Kiếm Thần Tôn” Tô Tín, Tô đại nhân.”
Đối diện hắn, một người cường tráng vạm vỡ cười nói: “Dĩ nhiên có nghe nói qua. Chuyện này truyền khắp ở trên giang hồ. Chậc chậc, tên Trần Cương này lá gan không nhỏ, dám chọc đến người như Tô đại nhân.
Có điều, trước đừng để ý chuyện này là thật hay giả. Nghe nói, Ám Vệ đã xuất thủ đi tìm Trần Cương khắp chốn giang hồ. Thậm chí còn treo thưởng nữa. Một món thiên binh cộng thêm một viên đan dược cực phẩm Độ Linh đan do “Độc Thủ Dược Vương” Tôn Bất Hại tự tay luyện chế.
Chậc chậc, giải thưởng này thật phong phú. Nói thật, các huynh đệ ai cũng động tâm cả.”
Trần Cương ngồi một bên nghe được cuộc nói chuyện của mấy võ giả tán tu này, trong mắt hắn không khỏi lóe lên vẻ tức giận.
Một đám võ giả cảnh giới Tiên Thiên mà cũng muốn bắt hắn lĩnh thưởng? Đúng là không biết chừng mực!
Có điều, lúc này, Trần Cương có tức giận đến đâu đi nữa thì cũng không dám nói một câu. Trước khi người Thiếu Lâm Tự tới, nếu hắn bị bại lộ thân phận thì quả đúng là tự tìm cái chết.
Thế nhưng vào lúc này, một luồng khí tức âm lãnh bông nhiên bao vây lấy toàn bộ tửu quán nhỏ này.
Lúc này, võ giả bên trong tửu quán đồng loạt run lên, theo bản năng nhìn ra hướng cửa.
Ngoài cửa tửu quán, hơn mười tên mặc y phục màu đen chặn cả đường tửu lâu lại.