Chương 2115 Diễn kịch(2)
Dứt lời, Lý Phôi liền ngay lập tức chém ra một kiếm. Tử khí động trời kia nhất thời bao phủ toàn bộ con đường dài. Bên trong Dương Châu phủ đều tràn đầy tiếng ác quỷ kêu rên. Hiển nhiên, một kiếm của Lý Phôi thậm chí đã đạt đến mức ảnh hưởng đến thiên địa dị tượng xung quanh.
Bất thình lình, một kiếm mạnh mẽ này nhất thời khiến mọi người ở đây giật mình.
Thật ra thì uy lực một kiếm này mặc dù mạnh, nhưng nhân vật cấp bậc như Huyền Minh cùng Hà Vô Sơn vẫn có thể ngăn lại được.
Nhưng ngăn một kiếm này bọn họ sẽ phải trả giá đến thế nào? Vì một tên Trần Cương mà bỏ ra đến thế có đáng không?
Hành vi của tên Trần Cương này bọn họ thấy rất rõ. Hắn cũng chỉ là thứ thấy lợi ích mà phản bội chủ mà thôi. Dù tin tức của hắn rất có lợi cho mọi người ở đây. Nhưng với đông đảo cường giả ở chỗ này, ai nấy đều rất khinh thường hắn.
Ngươi muốn có đồ, cũng được. Nhưng vấn đề là ngươi phải còn sống mới được.
Chẳng có ai nguyện ý đỡ cho hắn một kiếm này của Lý Phôi. Vì thế, trong ánh mắt kinh hãi của Trần Cương, kiếm mang trực tiếp nhập vào cơ thể hắn. Chớp mắt, thân thể của Trần Cương tuy không vỡ vụn nhưng lại biến thành một cái thây khô quỷ dị. “Phịch” một tiếng ngã xuống đất, nhất thời hóa thành một đống tro cốt.
Mọi người ở đây nhìn Lý Phôi, ánh mắt nhất thời có chút biến hóa. Đặc biệt là Trương Bá Đoan của Tạo Hóa Đạo Môn. Hắn là võ giả xuất thân Tạo Hóa Đạo Môn, là người nhạy cảm nhất với tử khí kinh khủng trên người Lý Phôi.
Loại công pháp này hữu thương thiên hòa, có thể nói là hại người hại mình. Trời mới biết Lý Phôi này luyện thành nó như thế nào.
Cho tới nay, mọi người cho là Tây Bắc Đạo chỉ dựa vào một mình Tô Tín chống đỡ. Cho đến giờ, hắn mới phát hiện, Tây Bắc Đạo này có khi không đơn giản như thế. Mặc dù Tô Tín chỉ mới quật khởi trong một thời gian ngắn, nhưng thủ hạ dưới tay hắn thật sự có mấy người tài giỏi.
Lý Phôi thu hồi Phi Huyết Kiếm trong tay. Thật ra thì, với hắn mà nói, nhiệm vụ của hắn cũng gần như đã hoàn thành. Bây giờ, Trần Cương đã nói hết mọi chuyện ngay trước mặt mọi người. Mà hắn cũng đã giết Trần Cương, coi như là dạy dỗ đám người có tâm tư khác ở Tây Bắc Đạo một chút. Bây giờ chỉ cần Lý Phôi không để lộ ra sơ hở là được rồi.
Vì thế, Ký Phôi mặt mày âm trầm, dẫn võ giả Ám Vệ rời đi. Mọi người ở đây ngược lại cũng không nhìn ra được điểm gì không đúng.
Dù sao cho tới giờ, Lý Phôi cũng đều mang kiểu biểu tình này. Gần như có rất ít người thấy hắn nở nụ cười. Coi như là đối diện với cấp trên như Tô Tín thì cũng thế. Dù Lý Phôi hắn có vui sướng trong lòng thì hắn cũng sẽ không cười.
Đến sau khi Lý Phôi dẫn người rời đi, mọi người hai mắt nhìn nhau, Hà Vô Sơn trầm giọng nói: “Trước kia vẫn luôn là Tô Tín cướp cơ duyên người khác. Lần này đến lượt chúng ta cướp cơ duyên của Tô Tín. Các ngươi cho là Tô Tín sẽ từ bỏ ý đồ hay sao?”
Trương Bá Đoan lạnh nhạt nói: “Coi như không cam lòng thì sao? Mặc dù thực lực Tô Tín mạnh nhưng hắn cũng chỉ có một người. Sự tình lần này có liên quan đến truyền thừa ngày trước của tổ tiên chúng ta. Tô Tín hắn muốn độc chiếm há lại dễ dàng như vậy?”
Mấy người tại chỗ đều gật đầu một cái. Nếu là thứ tầm thường, Tô Tín độc chiếm thì độc chiếm. Nhưng trong này có thứ liên quan đến truyền thừa ngày trước của tông môn bọn họ. Vậy bọn họ cũng sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy.
Mấy phe thế lực ở đó liền ngay lập tức xoay người rời đi. Muốn để Tô Tín thỏa hiệp, thì nhất định phải dựa vào mấy vị cường giả Chân Vũ cảnh sau lưng bọn họ mới được.
Trong núi Tương Tây, lúc này, Lý Phôi đã dẫn toàn bộ tinh nhuệ ở Tây Bắc Đạo đến đây.
Diễn trò thì phải diễn đến nơi đến chốn. Nếu không, những người khác đều vào trong trận pháp, riêng thủ hạ của Tô Tín lại không vào trong, cái này có chút lạ.
Dĩ nhiên, Tô Tín đã căn dặn. Một khi thấy có chỗ không đúng thì lập tức rút lui để tránh thương vong không cần thiết.
Dĩ nhiên, thủ hạ của Tô Tín nếu có người bị lòng tham làm mờ mắt, còn muốn tranh đoạt cơ duyên gì thì thứ người như thế cũng giống như Trần Cương, đều là bom hẹn giờ. Nói không chừng đến lúc nào đó sẽ phản bội. Chết ở đây cũng không oán được ai.
Ngay lúc Tô Tín bên này đã chuẩn bị dẫn người vào trong tiểu thế giới kia, đệ tử của Thiếu Lâm Tự cùng Tạo Hóa Đạo Môn đều nhanh chóng tiến vào trong núi, chạy thẳng đến hướng Tô Tín.
Người của bộ tộc Vu Miêu tại Thập Vạn Đại Sơn ở Tương Tây cũng đã bị dọa sợ. Căn bản bọn họ cũng không dám ló mặt ra ngoài. Tất cả đều ẩn náu sâu trong núi thẳm.
Đất Tương Tây cho tới giờ cũng chưa từng có nhiều cường giả như thế. Có thể nói trong này, bất kỳ người nào xuất thủ đều có thể xóa sạch cả tộc Vu Miêu bọn họ khỏi giang hồ.
Cường giả những tông môn khác đến đây, đám người Huyền Khổ, Lý Bá Dương thực ra cũng đến. Nhưng bọn họ không lộ diện mà chỉ đứng từ xa quan sát. Hơn nữa, còn phóng thích khí tức của mình ra.