Chương 2114 Diễn kịch(1)
Huyền Minh cau mày nhìn Hà Vô Sơn một cái. Hắn cũng không nói gì nhiều, chỉ lạnh nhạt: “Hà Vô Sơn nếu ngươi đến xem chuyện vui thì mau cút khỏi Hà Nam Đạo của ta! Bần tăng không muốn nói nhảm với ngươi!”
Hà Vô Sơn cười cười, nói: “Không cần tức giận đến thế. Ta đến là vì cái gì, ngươi hẳn rõ ràng.”
Vừa nói, Hà Vô Sơn liền ngay lập tức chuyển mắt đến trên người Trần Cương.
Mặc dù bây giờ bọn họ không biết Trần Cương có bí mật gì để nói nhưng nhìn Tây Bắc Đạo hành sự lớn như vậy, bí mật trên người tên Trần Cương kia chắc không ít.
Mà ngay sau đó, người của Tạo Hóa Đạo Môn, người của Thượng Quan thị một trong lục đại thế gia, thậm chí cả người của Huyễn Ma Đạo cũng đến.
Những người này đều là Trần Cương tìm đến. Hắn cũng không ngờ chuyện này lại có thể gây phong ba lớn như vậy.
Song, thấy nhiều võ giả Dương Thần cảnh đến đây như vậy, Trần Cương cũng cảm thấy vững hơn một chút. Một mình Huyền Minh, Lý Phôi cũng không bắt được hắn. Bây giờ có nhiều người ở đây như vậy thì hắn cuối cùng cũng được an toàn rồi.
Các võ giả Dương Thần cảnh của các đại thế lực đều ở đây. Trần Cương bị vây vào giữa, dù biết mình thoát nguy nhưng hắn vẫn không nhịn được mà khẩn trương trong lòng như cũ.
Huyền Minh nhìn Trần Cương, nói: “Bây giờ ngươi phải nói rồi. Trong tay ngươi rốt cuộc nắm giữ bí mật gì liên quan đến Tô Tín?”
Những người khác tất cả đều nhìn Trần Cương, ánh mắt hung tợn. Nếu hôm nay Trần Cương mà không nói rõ ràng mọi chuyện, hoặc là bí mật trong miệng hắn không đáng giá cho mọi người rồng rắn kéo đến đây, thế thì kết quả của hắn có khi sẽ rất thảm. Có khi cũng không thua kém gì so với việc bị rơi vào tay Ám Vệ. Đừng quên rằng ở đây hãy còn một Ma đạo tông môn là Huyễn Ma Đạo nữa.
Trần Cương nuốt nước miếng, nói: “Chư vị tiền bối, ta chắc chắn sẽ nói bí mật ra. Có điều, tại hạ vì bí mật này mà trốn khỏi Tây Bắc, đánh đổi không nhỏ. Vì lẽ đó…;”
Tư tâm của Trần Cương không gạt được mọi người ở đây. Thứ hắn nghĩ đến rất đơn giản, xin thù lao mà thôi.
Vốn hắn muốn bán tin tức này cho một nhà trong số họ. Tuy nhiên, bây giờ xem ra thì hình như là không thể nào rồi.
Hà Vô Sơn của Danh Kiếm sơn trang hừ lạnh một tiếng, nói: “Đừng nói nhảm. Nói chuyện ra đi. Thứ nên cho ngươi thì cũng sẽ không thiếu của ngươi. Chư vị ở đây cũng đều là người chấp chưởng các thế lực lớn. Ngươi cho là chúng ta sẽ gạt ngươi hay sao?
Ngược lại, nếu ngươi chỉ có thể nói ra mấy câu nhảm nhí thì hậu quả ngươi cũng biết rồi đấy!”
Trần Cương liền vội vàng gật đầu, nói: “Ta dĩ nhiên tin tưởng chư vị tiền bối. Ta sẽ noi ngay.
Thật ra thì lần này, Tô Tín có hành động lớn đến thế ở Tương Tây là bởi lúc diệt Cản Thi Phái, Tô Tín vô tình phát hiện chiến trường năm xưa Vô Sinh lão mẫu cùng đông đảo cường giả giang hồ dùng mạng đổi mạng.
Chỉ có điều, chiến trường đó hình như là một tiểu thế giới thuộc thời thượng cổ. Là nơi dùng làm hành cung cho Nhân Hoàng. Vì thế nên bên trong tiểu thế giới đó trận pháp trải rộng. Mà truyền thừa của các vị cường giả giang hồ ngày xưa đều ở trong trận pháp đó.
Nhiều năm như vậy, trận pháp này đã có chút suy yếu, chỉ có thể cho phép võ giả dưới Dương Thần cảnh tiến vào trong. Cho nên, khoảng thời gian này, Tô Tín mới phái chúng ta đến Tương Tây, tính cướp lấy những thứ truyền thừa kia.”
Lời này vừa nói ra, nhất thời ai nấy xôn xao.
Trận chiến của Vô Sinh lão mẫu năm đó bọn họ ghi nhớ sâu sắc. Thậm chí, trong điển tịch tông môn bọn họ còn ghi lại cặn kẽ.
Xưa nay, trên giang hồ có không ít kẻ điên, nhưng điên đến mức độ như Vô Sinh lão mầu thì căn bản đã không còn thuốc nào chữa nổi. Nhất định phải diệt.
Vì lẽ đó, trận chiến năm đó có không ít người xuất thủ. Mặc dù bọn họ thành công chém chết Vô Sinh lão mẫu. Thế nhưng một đám cường giả cũng đã dùng mạng đổi mạng với Vô Sinh lão mẫu. Cái này không thể không nói là tổn thất lớn với các tông môn.
Vì lẽ đó, bây giờ nghe được có thể tìm lại truyền thừa của tổ tiên ngày xưa. Mọi người ở đây ai nấy đều kích động trong lòng. Đồng thời cũng tăng thêm mấy phần cảnh giác với Tô Tín.
Dã tâm của Tô Tín đã quá rõ ràng. Ở đây, bất kể là người có quan hệ tốt hay không tốt với Tô Tín, bọn họ cũng không cách nào nhịn được cảnh công pháp truyền thừa của nhà mình bị lọt vào tay Tô Tín.
Bây giờ nơi kia đã bị Tô Tín phát hiện. May thay, Trần Cương trốn ra được khỏi Tây Bắc Đạo. Bằng không đến giờ bọn họ cũng chẳng hay biết gì.
Trần Cương nhìn mọi người trước mắt, nhỏ giọng nói: “Chư vị tiền bối, giá trị tin tức tại hạ mang đến có coi là hữu dụng không? Vậy, thù lao này, chư vị có phải nên…”
Đám người Huyền Minh còn chưa nói gì, trong mắt Lý Phôi bỗng nhiên tỏa ra một luồng sát cơ cùng tử ý kinh người.
“Muốn có được lợi ích bằng vào việc phản bội Tô đại nhân! Hôm nay nếu ta không giết ngươi thì quy củ ở đâu?”