← Quay lại trang sách

Chương 2136 Túi gấm(1)

Tuy rằng mạng lưới quan hệ của Thương Sơn thành tại Tương Nam đạo rất rộng, nhưng trong số những người đó, mạnh nhất cũng chỉ là một vài võ giả Hóa Thần cảnh mà thôi.

Bình thường, sức mạnh của bọn họ rất đáng sợ, nhưng hiện giờ là toàn bộ hơn mười thế lực lớn ở Tương Nam đạo bắt tay cùng nhau dồn ép Thương Sơn thành, dù Thương Sơn thành có tìm bọn họ cũng vô dụng, ngược lại còn làm liên lụy đến bọn họ.

Hơn nữa tình hình tiến triển còn gay go hơn cả tưởng tượng của Yến Khuynh Tuyết.

Ngày hôm qua, tất cả các đại tông môn Tương Nam đạo bắt tay uy hiếp Thương Sơn thành, điều này cũng khiến những người khác trong Thương Sơn thành nhìn ra nguy cơ hiện tại của nơi này.

Hiện tại phần lớn người trong Thương Sơn thành đều là thương nhân và võ giả tán tu, có lẽ trong đó sẽ có một số người vẫn giữ thái độ cảm ơn Thương Sơn thành, nhưng đa số đều hiểu xu lợi tránh hại, vào thời điểm này, bọn họ tiếp tục ở lại Thương Sơn thành hoàn toàn là đâm đầu vào chỗ chết.

Dù sao đao kiếm không có mắt, chẳng may các đại tông môn Tương Nam đạo khai chiến với Thương Sơn thành thật, lan đến gần bọn họ thì đúng là xui xẻo.

Vì thế chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, số người trong Thương Sơn thành ít nhất giảm đi sáu phần mười, hơn nữa mọi người đều có tâm lý hùa theo đám đông, số người này vẫn đang tăng thêm.

Thấy cảnh đó, nha hoàn Lục Ly tức giận mắng ầm lên: “Bạch nhãn lang! Đều là một đám bạch nhãn lang! Khi Thương Sơn thành ta cường thịnh, bọn họ mặt dày đòi vào, kết quả bây giờ thấy Thương Sơn thành xảy ra chuyện, bọn họ chạy nhanh hơn cả thỏ!”

Yến Khuynh Tuyết thở dài nói: “Được rồi Lục Ly, đừng mắng nữa, bọn họ cũng có chỗ khó xử của mình.”

Lục Ly dừng lại, nhưng nàng bỗng nhiên nói: “Tiểu thư, không phải hồi xưa Mạnh công tử đã cho ngươi một cái túi gấm sao? Hắn kêu ngươi khi gặp nguy hiểm thì mở nó ra, hiện tại có thể nói Thương Sơn thành ta đang trong thời khắc nguy cấp sống còn, hiện tại không dùng còn chờ tới khi nào?”

Nghe thấy Lục Ly nhắc tới túi gấm, Yến Khuynh Tuyết bỗng hơi chần chờ.

Lúc trước đúng là Mạnh Thanh Trạch có cho nàng một cái túi gấm, nhưng Yến Khuynh Tuyết mãi vẫn chưa dùng, mà nên nói là nàng không dám dùng.

Giữ lại cái túi gấm này, nàng vẫn còn có thể mong chờ, nhưng biết đâu dùng nó rồi, kết quả không có ai xuất hiện, chứng minh tất cả những thứ này đều chỉ là một trò lừa, Yến Khuynh Tuyết không cách nào chấp nhận điều này.

Vậy nên đó là nhớ nhung cũng được, là lừa mình dối người cũng tốt, dù sao qua bao nhiêu năm như thế, Yến Khuynh Tuyết vẫn không có ý định dùng chiếc túi gấm này.

Bây giờ nghe Lục Ly nói vậy, Yến Khuynh Tuyết hơi dao động.

Lấy chiếc túi gấm ngày xưa Tô Tín cho nàng ra, Yến Khuynh Tuyết siết chặt nó trong tay, thầm nói: “Thôi được, là thật hay giả, đến cùng chuyện tình cũng phải có một kết thúc.”

Nàng mở túi gấm ra, bên trong chỉ có hai tờ giấy.

Trong đó có một tờ bảo Yến Khuynh Tuyết đến một nơi ở cửa phía tây Thương Sơn thành, lấy một viên gạch xanh trên tường ra, để tờ giấy còn lại vào trong đó.

Trên tờ giấy còn lại viết những nội dung kỳ quái, mỗi chữ riêng biệt Yến Khuynh Tuyết đều biết, nhưng chúng kết hợp lại với nhau lại mỗi cái một đằng.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy chiếc túi gấm này, Yến Khuynh Tuyết lập tức có thể khẳng định, Mạnh Thanh Trạch mà nàng vẫn luôn nhớ thương trong lòng quả nhiên không phải hạng tầm thường gì, vừa nhìn đồ vật trong túi gấm đã biết ngay đó chính là sự sắp xếp ẩn giấu trong bóng tối, hơn nữa ngay trong Thương Sơn thành cũng có người của đối phương.

Có điều Yến Khuynh Tuyết vẫn làm theo hướng dẫn trong túi gấm, vì an toàn, nàng cố ý sai Lương bá – người nàng có thể tin tưởng tuyệt đối đi làm.

Chờ khi đêm xuống, một mật thám thu thập thông tin của Lục Phiến Môn đi tới cửa tây, cẩn thận từng li từng tí lấy một viên gạch xanh ra, lấy mật thư trong đó.

Tuy thực lực của Lục Phiến Môn ở Tương Nam đạo còn yếu, nhưng ít nhất vẫn bố trí một số người ở đây.

Đặc biệt là Thương Sơn thành hiện tại đã trở thành một thành lớn nổi tiếng ở đất Tương Nam, tất nhiên Lục Phiến Môn cũng sẽ sắp xếp không ít mật thám ở đây, mỗi ngày đều có tin tức truyền đến.

Khi mật thám kia lấy tin, hắn còn tưởng rằng đây là tình báo bình thường, nhưng đến khi hắn nhìn thấy tin tức trong đó, sắc mặt hắn lập tức thay đổi.

Nội dung bức tin mật này rất bình thường, thực ra có một câu nói, Thương Sơn thành có biến.

Nhưng phần đề tên viết cần giao cho Tô Tín.

Với người của Lục Phiến Môn mà nói, bọn họ có thể không biết người khác, nhưng không thể không biết Tô Tín.

Đó là người mạnh nhất trưởng thành từ Lục Phiến Môn, thậm chí có thể sánh ngang hàng với Thần Ưng Thiết Ngạo đại nhân.

Mặc dù hiện tại Tô Tín đã chính thức cắt đứt quan hệ với triều đình, thậm chí cũng không được tính là người của Lục Phiến Môn nữa, nhưng điều này không thể thay đổi sự sùng bái và mong ngóng của võ giả Lục Phiến Môn dành cho Tô Tín.