← Quay lại trang sách

Chương 2138 Ngươi sẽ hối hận(1)

Hơn nữa bản thân Tô đại nhân chính là thần tượng hắn sùng bái, vậy nên tên mật thám thu thập thông tin Lục Phiến Môn này không hủy mật thư đi như lời Phương Hiển Long nói, mà lặng lẽ dùng con đường của mật thám thu thập thông tin truyền nó ra ngoài, để những người khác truyền tin đến Tây Bắc đạo.

Mặc dù trên danh nghĩa, những mật thám thu thập thông tin bọn họ cần nghe theo mệnh lệnh của tổng bộ đầu địa phương, nhưng thực ra mật thám thu thập thông tin và truy phong tuần bổ là hệ thống thành lập riêng, bọn họ đương nhiên cũng có con đường riêng của mình.

Trong Phi Long thành Tây Bắc đạo, Tô Tín đã lĩnh ngộ được gần hết chữ “Sát” mà Nhân Hoàng lưu lại, hắn cũng thuận tiện đặt tên cho nó, gọi là Sát Tự Quyết.

Tuy hơi đơn giản, nhưng rất chuẩn xác.

Bởi vì Sát Tự Quyết không được tính là võ kỹ, dù người bình thường biết phương pháp cũng không luyện được, nhất định phải quan sát tấu chương ngày xưa Nhân Hoàng để lại mới được.

Đúng lúc này, Hoàng Bỉnh Thành gõ cửa lớn nơi bế quan, cầm một tin tình báo đưa cho Tô Tín rồi nói: “Đại nhân, đây là tình báo truyền tới từ Lục Phiến Môn ở Tương Nam chi địa.”

Nghe thấy Hoàng Bỉnh Thành nhắc đến hai chữ “Tương Nam”, vẻ mặt Tô Tín hơi quái dị.

Bởi vì từ sau khi hắn rời khỏi Tương Nam, giữa hắn và Tương Nam gần như không còn bất cứ mối liên hệ gì nữa.

Người trong giang hồ đều nói Tô Tín hoài cựu, thật ra chỉ có mình Tô Tín tự biết, hắn chẳng hoài cựu cái quái gì cả.

Quê hương chân chính của Tô Tín không ở Tương Nam, huống hồ sau khi sống lại, hắn bắt đầu không ngừng chém giết ở Thường Ninh phủ, trong hoàn cảnh đó có cái gì đáng hoài cựu?

Hơn nữa nếu Hoàng Bỉnh Thành và Lý Phôi không có thực lực và năng lực, Tô Tín cũng sẽ không nâng hai tên rác rưởi lên địa vị cao.

Còn về những người khác trong Phi Ưng bang Tương Nam tư chất đều quá tầm thường, Tô Tín nâng bọn họ lên địa vị cao kỳ thực là hại bọn họ.

Bụng to bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu bát cơm, nếu ăn nhiều sẽ chết vì no.

Ấy vậy mà hiện giờ đột nhiên có tin tức truyền đến từ Tương Nam, còn thông qua con đường Lục Phiến Môn, Tô Tín cũng hơi ngạc nhiên.

Có điều hắn còn chưa kịp đọc tin của Hoàng Bỉnh Thành, Đồng Vũ Dương cũng đi vào nói: “Đại nhân, ám vệ truyền đến một tin tức về Tương Nam.”

Hai tin tức đều truyền từ Tương Nam tới, Tô Tín cũng kinh ngạc.

Hắn mở tin của ám vệ ra trước, sau khi đọc tin tức trong đó, Tô Tín không khỏi cười gằn một tiếng, Bạch Liên Giáo vươn tay quá dài rồi.

Những năm gần đây, đúng là Tô Tín không quan tâm đến Phi Ưng bang, hắn cũng không giúp đỡ Phi Ưng bang điều gì.

Thậm chí nếu không có chuyện lần này, Tô Tín suýt nữa đã quên mất ở Tương Nam chi địa, hắn vẫn còn để lại một Phi Ưng bang, dù sao hiện tại, địa vị của hai bên cách nhau một người trên trời, một cái dưới đất.

Nhưng dù là thế, Tô Tín vẫn có một số quan hệ với Phi Ưng bang.

Làm to chuyện thì đây là nhân quả, nói nhỏ lại thì là tình cảm, kết quả Bạch Liên Giáo ngươi nói diệt là diệt, mặt mũi của Tô Tín hắn biết để đâu?

Có thể nói lần này, Thanh Liên thánh sứ gây chuyện thế này là vì nàng không hiểu tính tình Tô Tín, nếu như đổi thành Bạch Linh, nàng tuyệt đối sẽ không làm như vậy.

Người bình thường đều cho rằng Lục Địa thần tiên Chân Vũ cảnh nhất định phải có khí độ tông sư gì đó, nhưng cho tới bây giờ, Tô Tín hắn chưa bao giờ là hạng người lương thiện, hơn nữa xưa nay, lòng dạ hắn cũng chẳng lấy gì làm độ lượng.

Lúc Phi Ưng bang không có chuyện gì, cứ yên lặng ở đó, Tô Tín sẽ mặc kệ, nhưng nếu ngươi động vào nó, vậy nghĩa là động vào thể diện của Tô Tín, chuyện này không dễ dàng kết thúc như vậy đâu.

Bạch Liên Giáo muốn hô mưa gọi gió ở Tương Nam, Tô Tín sẽ không quản, hắn cũng lười quản, dù sao hiện tại hắn không còn là người của triều đình, người phải đau đầu cũng chỉ có triều đình, nhưng hiện tại người của Bạch Liên Giáo vươn tay dài như vậy, thế thì đừng trách Tô Tín ra tay.

Sau đó Tô Tín tiếp tục mở mật thư từ Lục Phiến Môn ra, sau khi đọc tin bên trong, cõi lòng Tô Tín không kìm được có hơi phức tạp.

Tô Tín vẫn chưa quên chuyện ở Thương Sơn thành, hắn rất thưởng thức Yến Khuynh Tuyết, hơn nữa hắn cũng cảm nhận được tình yêu của Yến Khuynh Tuyết, nhưng khi đó, Tô Tín không nhận.

Có rất nhiều nguyên nhân, một phần là vì hệ thống, còn vì bản thân Tô Tín cũng không muốn ở lại Tương Nam cả đời.

Quan trọng hơn là vào lúc đó, Tô Tín không phải Tô Tín mà là Mạnh Thanh Trạch, một sự tồn tại mà cả thân phận và tính cách đều là ngụy trang.

Người Yến Khuynh Tuyết thích là Mạnh Thanh Trạch chứ không phải Tô Tín hắn, sau khi biết chuyện này, nàng sẽ lựa chọn ra sao, Tô Tín không biết điều này, vậy nên lúc đó Tô Tín ra đi rất dứt khoát, hắn cho rằng thời gian sẽ xóa nhòa tất cả những điều đó.

Nhưng bây giờ nhìn lại, chuyện tình không phải thế.

Tô Tín thở dài một hơi, nhân quả này chung quy cũng phải có kết cục, cộng thêm chuyện của Phi Ưng bang, dù sao Tô Tín cũng phải đi Tương Nam chi địa một chuyến.

Hơn nữa trong tin tình báo truyền tới từ Lục Phiến Môn còn có sự phân tích của tên mật thám thu thập thông tin kia.