Chương 2144 Ngươi tự sát đi(1)
Hắn sai người hủy mật thư của Tô Tín đi không phải là muốn đắc tội Tô Tín, hắn chỉ nghĩ nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện thôi.
Thế nhưng không ngờ cuối cùng Tô Tín vẫn biết tin, hơn nữa còn tới Tương Nam.
Phương Hiển Long chỉ hơi lẩm cẩm chứ không ngốc, hắn gần như ngay lập tức đoán được ai để lọt tin tức.
Có điều biết cũng vô dụng, bây giờ Tô Tín đích thân tới Tương Nam, chẳng lẽ hắn còn có thể làm bộ không thấy hay sao?
Thế nên bây giờ Phương Hiển Long chỉ có thể cầu khẩn, cầu Tô Tín nể tình mình cũng từng là người của Lục Phiến Môn mà tha cho hắn một lần.
Dẫu sao theo hắn biết, dù Tô Tín đã cắt đứt quan hệ với triều đình, nhưng quan hệ của hắn và Lục Phiến Môn vẫn luôn rất tốt.
Mà hồi xưa không có người của Lục Phiến Môn ra tay vây công Tô Tín.
Chỉ có điều thời gian Phương Hiển Long rời khỏi trung tâm đầu não của Lục Phiến Môn đã quá lâu, hắn hoàn toàn không biết Tô Tín đã giết chết không ít người trong Lục Phiến Môn, bao gồm cả cấp bậc như tứ đại thần bộ và tổng bộ đầu thu thập thông tin cũng có khối người.
Đối tượng có thể khiến Tô Tín nể mặt không phải Lục Phiến Môn mà là Thiết gia, hiển nhiên Phương Hiển Long đã hiểu sai điểm này.
Hơn nữa đợi đến khi Tô Tín dẫn theo Yến Khuynh Tuyết, hai người gần như sóng vai nhau đi ra ngoài, sắc mặt Thanh Liên thánh sứ tức khắc thay đổi. Có vẻ nàng không chỉ tính sai một điều, và điều trước mắt hình như còn nghiêm trọng hơn.
Thanh Liên thánh sứ cho rằng mình đắc tội Tô Tín chỉ vì Phi Ưng bang, nhưng đến khi nàng nhìn thấy Tô Tín và Yến Khuynh Tuyết cùng nhau đi ra, Thanh Liên thánh sứ mới phát hiện mình sai rồi, sai mười phần.
Xem dáng vẻ này, hiển nhiên Yến Khuynh Tuyết đã quen Tô Tín từ trước, hơn nữa không phải quan hệ bình thường.
Với địa vị hiện tại của Tô Tín, người bình thường làm sao dám đi ngang hàng với hắn?
Để Yến Khuynh Tuyết ngồi bên cạnh mình, Tô Tín vẫn không lên tiếng, Thanh Liên thánh sứ và Phương Hiển Long đều đứng lên nói: “Kính chào Tô đại nhân.”
Tô Tín nhìn bọn họ một cái, khác với sự ôn hòa khi đối mặt với Yến Khuynh Tuyết, lúc này Thanh Liên thánh sứ và Phương Hiển Long đều nhìn thấy ánh mắt coi thường tất cả của Tô Tín, nhưng vẫn không khỏi rùng mình.
Tô Tín dùng ngón tay gõ bàn nói: “Đã rất lâu rồi ra chưa trở về Tương Nam đạo, có phải các ngươi đều cho rằng ta sẽ không xen vào Tương Nam đạo nữa, thế nên các ngươi có thể mặc sức dày vò thế lực ta để lại?”
Thanh Liên thánh sứ chưa kịp nói gì, Tô Tín đã lắc đầu nói: “Xem ra uy danh Tô Tín ta trên giang hồ vẫn chưa đủ, nếu ta đủ uy danh sẽ không giống bây giờ, có người dám động vào thế lực ta lưu lại, đụng vào người ta lưu lại.”
Mắt Tô Tín nhìn thẳng vào Thanh Liên thánh sứ nói: “Bất kể Phi Ưng bang mạnh hay yếu, đó đều là thế lực ngày xưa Tô Tín ta để lại, ngươi động vào nó chính là đánh vào mặt ta. Chuyện Thương Sơn thành cũng do Bạch Liên giáo ngươi sắp đặt âm mưu, nhưng Yến Khuynh Tuyết là nữ nhân của ta.”
Hắn vừa nói lời này, trên mặt Yến Khuynh Tuyết ửng đỏ, nhưng sắc mặt Thanh Liên thánh sứ lại trắng bệch, trắng đến nỗi không có một tia màu máu nào.
Tô Tín nói Yến Khuynh Tuyết là nữ nhân của hắn chứ không phải người của hắn, tuy rằng chỉ hơn kém hai chữ, nhưng khác biệt một trời một vực.
Cho tới nay giang hồ đều biết, Tô Tín chẳng mấy ham mê nữ sắc, có một số cường giả thê thiếp thành đàn, ngươi chọc một người trong số đó chẳng sao, nhưng hiện tại, vì thành chủ Thương Sơn thành trước mắt mà Tô Tín đích thân đến Tương Nam, có thể tưởng tượng được độ coi trọng Tô Tín dành cho nàng.
Tô Tín nhìn Thanh Liên thánh sứ, thản nhiên nói: “Chuyện tình ngươi đã làm rồi, vậy thì không còn đường xoay chuyển nữa, ngươi tự sát đi.”
Trong lòng các võ giả Thương Sơn thành xung quanh đều xuất hiện nỗi sợ hãi không tên.
Với bọn họ, võ giả Dương Thần cảnh Bạch Liên giáo đã là đại nhân vật không thể chọc vào, mà vị Thanh Liên thánh sứ này có thực lực trực tiếp tiêu diệt cả Thương Sơn thành bọn họ.
Kết quả bây giờ Tô Tín chỉ nói một câu đã kêu nàng đi tự sát, lời này phảng phất như chuyện đương nhiên, quả thực khiến bọn họ không thể nào chấp nhận được.
Trong mắt Thanh Liên thánh sứ loé lên một tia hoảng sợ, tất nhiên trước đây nàng từng nghe nói đến Tô Tín, nhưng với nàng cường giả Chân Vũ cảnh cỡ này là nhân vật trong truyền thuyết, thậm chí Thanh Liên thánh sứ cho rằng mình và đối phương sẽ không liên quan gì đến nhau.
Có thế nào nàng cũng không ngờ tới ở Tương Nam chi địa này vẫn còn dính dáng đến Tô Tín nhiều như vậy, hơn nữa Tô Tín sẽ xử sự tuyệt tình như thế!
Thanh Liên thánh sứ run rẩy nói: “Tô đại nhân, chuyện lần này là do ta không có mắt, kính xin Tô đại nhân tha cho ta một lần, sau này Bạch Liên giáo ta nhất định sẽ báo đáp hậu hĩnh!”
Tô Tín lạnh lùng nói: “Ngươi không nghe thấy lời ta nói? Nếu như ngươi không muốn, vậy ta cũng chỉ đành sai người giúp ngươi thôi.”
Trong mắt Thanh Liên thánh sứ lộ ra vẻ tuyệt vọng, nghiêm giọng nói: “Tô Tín! Lần này Bạch Liên giáo ta ở Tam Tương chi địa bày trận lâu như vậy, nếu ngươi giết ta, thánh mẫu tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!”