← Quay lại trang sách

Chương 2183 Tiền bối cao nhân (2)

Tô Tín phất tay, ngọn lửa trên không trung ngưng tụ thành mây, trong chốc lát, thiên hỏa bốc lên ngun ngút trên người đám hải tặc này, vô cùng quái dị, chỉ chưa đầy ba nhịp thở, trên boong tàu chỉ còn lại một đống tro bay, bị gió biển cuốn lấy, lập tức tan biến giữa trời đất.

Tất cả mọi người có mặt đều rùng mình, đây là thực lực của một cường giả Dương Thần Cảnh sao? Hắc Ma Đạo nổi danh vùng biển này giống như một con kiến trong tay cường giả Dương Thần Cảnh, phủi tay một cái là biến mất.

Lúc này sắc mặt của Sở Cảnh Thiên cũng có chút tái nhợt, mãi đến tận lúc này mới nhận ra người vừa nói chuyện với mình chính một vị tiền bối có vẻ hòa nhã thực sự lại sở hữu thực lực đáng sợ như vậy.

Vào lúc này, hắn cũng có chút hâm mộ vị tiền bối Mạnh Cửu Trần đến từ Loạn Tinh Hải này, bởi vì Mạnh Cửu Trần tiền bối này phù hợp với hình tượng một cường giả trong tâm trí của hắn.

Đối mặt với những việc không thể làm ngơ, hắn sẽ giúp đỡ, nhưng hắn sẽ không ấu trĩ và đạo đức giả, đến lúc ra tay, hắn sẽ tàn nhẫn và dứt khoát giống như cơn thịnh nộ của lôi đình, như thế mới có uy danh của cường giả.

Cha của Sở Cảnh Thiên, Sở Châu Hành, cũng là một võ giả Dương Thần Cảnh, nhưng so với tiền bối Mạnh Cửu Trần trước mặt, cha của hắn có vẻ thiếu quyết đoán hơn một chút, nếu không, Sở gia sẽ không do dự như tình trạng bây giờ, vẫn chưa quyết định được sẽ gây chiến với hai nhà kia hay liên minh với họ.

Cảm nhận được ánh mắt của Sở Cảnh Thiên, Tô Tín trong mắt lóe lên một tia kỳ quái.

Thực lực và năng lực của thiếu niên Sở gia này không tệ, nhưng lại có chút ngây ngô.

Đương nhiên, nếu hắn không ngây thơ, Tô Tín sẽ không dễ lừa hắn như vậy.

Ám vệ đã thâm nhập vào tam gia ở Đoạn Long Đảo rồi, phải nói tam gia này cũng không ngờ có người điều tra bọn họ, cho nên trong khoảng thời gian này, ám vệ hầu như đã điều tra ra tận cùng tam gia này, một số chuyện bí mật của tám đời tổ tiên bọn họ đều bị ám vệ moi lên.

Tô Tín không ngẫu nhiên chọn chiếc tàu chở khách này, chính là bởi vì Sở Cảnh Thiên mới chọn chiếc tàu chở khách này.

Hai đệ tử đích hệ của Sở gia là Sở Cảnh Thiên và đại ca Sở Lâm đã nội chiến rất ác liệt, lần này, lão tổ Sở gia, cũng là võ giả Dương Thần Cảnh lâu đời nhất của Sở gia, đã tổ chức sinh nhật lần thứ ba trăm năm mươi của ông. Sở Cảnh Thiên đã tự mình hành động, bỏ ra rất nhiều tiền để tìm Hàn Thần Châu quý giá làm quà sinh nhật, sẵn sàng lấy lòng lão tổ Sở gia, đổi lấy sự ủng hộ của ông ta.

Khi quay lại, để đề phòng đại ca của mình cướp mất, Sở Cảnh Thiên cố tình tách khỏi đại bộ đội, tự mình mang theo Hàn Thần Châu rồi bắt một chiếc thuyền chở khách nhỏ trở lại Long Thủ Đảo, không ngờ cuối cùng lại bị phát hiện.

Tất nhiên, điều mà Sở Cảnh Thiên không biết là Phàn Đồ Hiêu không phải do đại ca của hắn gửi đến, cũng không phải từ Sở gia và Vương gia, mà là Tô Tín phá đến!

Người đã trả tiền cho Phàn Đồ Hiêu để giết Sở Cảnh Thiên, không ai khác chính là Tô Tín,.

Không để lại ấn tượng sâu sắc trong tâm trí Sở Cảnh Thiên, làm sao Tô Tín có thể đột nhập thành công Sở gia?

Lúc này Dương Liệt đã sợ hãi, Phàn Đồ Hiêu đã biến thành một đám tro tàn chỉ với một cái vung tay ngay trước mặt hắn, bản thân hắn sẽ ra sao đây?

Vì vậy, Dương Liệt không thể quan tâm đến phong thái cao nhân Hóa Thần Cảnh của mình nữa, sợ hãi đến mức gần như chạy đến gần Tô Tín, nói với một thái độ cực kỳ nịnh hót: “Vừa nãy tiểu nhân không có mắt, xin tiền bối tha thứ.”

Nhìn thấy thái độ của người này, ngay cả những võ giả khác trên thuyền và Từ Béo kia cũng lộ ra vẻ khinh thường trong mắt.

Tô Tín cũng lộ ra vẻ khinh thường nói: “Hành động như vậy chỉ đơn giản là xúc phạm võ giả. Hôm nay ngươi bắt nạt kẻ yếu, tương lai người khác cũng sẽ làm như thế với ngươi, cút đi, giết ngươi sợ là bẩn tay ta.”

Nếu với tính cách trước đây của Tô Tín, cái loại này thường sẽ bị hắn một chưởng đập chết.

Nhưng bây giờ Tô Tín muốn giả làm cao nhân khí phách, hắn đương nhiên phải tỏ ra khách khí hơn một chút.

Quả nhiên, sau khi Tô Tín nói những lời này, Dương Liệt liền bỏ chạy, trong khi những võ giả khác đều lộ ra vẻ ngưỡng mộ, đây chính là phong thái của một cao thủ!

Sở Cảnh Thiên đi tới trước mặt Tô Tín, cúi đầu thật sâu: “Cảm ơn tiền bối đã cứu ta lần nữa, ta sẽ ghi giữ trong lòng. Vừa nãy ta không cố ý che giấu thân phận của mình, xin tiền bối tha thứ.”

Tô Tín vuốt râu, gật đầu nói: “Ngươi thật sự cho rằng lão tử này không nhìn ra là ngươi nói dối sao? Chỉ là ngươi tuổi trẻ cũng coi như không tệ, có chút trách nhiệm, vừa rồi Phàn Đồ Hiêu uy hiếp giết tất cả người trên tàu này, nếu ngươi không ra tay, ta thật sự sẽ thất vọng với ngươi đấy.

Tuy nhiên hành tẩu giang hồ, mọi việc đều dựa vào sự cẩn trọng, ngươi cẩn trọng thì tốt, nhưng hiện tại xem ra chưa đủ, nếu không cũng sẽ không thu hút được đám hải tặc đó.”

Nghe thấy Tô Tín nói không ngại hắn che giấu, trên mặt Sở Cảnh Thiên lộ vẻ cảm kích.

Chương 2158: Chiêu lãm(1)

Nhưng ngẫm lại sự xuất hiện của Phàn Đồ Kiêu thì trong lòng Sở Cảnh Thiên không được sảng khoái lắm.

Mặc cho ai biết có người âm thầm nhìn chằm chằm chính mình, hận không thể giết chính mình cho sướng, trong lòng ai cũng sẽ không thấy thoải mái.

Tô Tín nhìn Sở Cảnh Thiên, trong mắt lộ tia khó lường, hắn thản nhiên nói: "Nếu ngươi là người của Sở gia, vậy vừa rồi ta hỏi thăm tin tức của Hàng Long Mộc, chắc ngươi cũng đang lừa ta?”

Sở Cảnh Thiên nghe vậy vội vàng nói: "Điểm này thì tiểu tử này thật sự không có lừa gạt tiền bối, hai nhà Chu, Vương làm việc hẹp hòi, nếu tiền bối chỉ có tu vi Hóa Thần cảnh thì bọn họ chắc chắn sẽ không đồng ý giao dịch Hàng Long Mộc với tiền bối.”

“Đương nhiên nếu bây giờ tiền bối bày ra tu vi Dương Thần cảnh thì có thể làm ăn với bọn họ, nhưng như vậy thì không chừng hai nhà sẽ tham lam hút máu tiền bối!”

“Hàng Long Mộc này vốn là Sở gia ta từ Trung Nguyên mang đến đất hải ngoại này, Hàng Long Mộc của hai nhà kia chỉ là chi nhánh, về sản lượng hay công hiệu đều yếu hơn một chút.”

“Tiền bối cứu ta hai lần, vừa lúc lấy Hàng Long Mộc này làm quà cảm ơn, sau khi xuống thuyền mời tiền bối theo ta đi Long Thủ Đảo ngồi chơi, tiểu tử tự nhiên sẽ chuẩn bị sẵn Hàng Long Mộc cho tiền bối.”

Tô Tín gật đầu nói: "Đã như vậy thì lão phu cũng sẽ không khách khí."

Nghe thấy Tô Tín gật đầu đồng ý, trong mắt Sở Cảnh Thiên ánh lên tia vui mừng.

Đối với hắn thì có thể làm quan hệ tốt với cường giả Dương Thần cảnh như Mạnh tiền bối sẽ trợ giúp lớn cho địa vị của hắn trong Sở gia.

Sở Cảnh Thiên dè dặt hỏi dò:

“Sau khi tiền bối lấy đến Hàng Long Mộc thì định về Loạn Tinh Hải tu luyện sao?"

Tô Tín lắc đầu nói: "Lão phu không am hiểu kinh doanh thế lực, thói quen một mình, có một nơi tu luyện là được. Loạn Tinh Hải cũng chẳng qua là một chỗ ở mà thôi, lão phu đã mấy chục năm không đến đất nội hải, cho nên sau khi lấy được Hàng Long Mộc thì lão phu định du lịch nội hải, xem có thể tìm được chỗ thích hợp tu luyện không.”

“Nếu tìm được nơi nào thì tu luyện luôn, nếu không tìm được lão phu sẽ về lại Loạn Tinh Hải, dù sao lão phu một thân một mình, tu luyện ở đâu đều như nhau.”

Sở Cảnh Thiên nghe vậy mừng rỡ, hỏi:

“Nếu đã vậy, với thực lực của tiền bối sao không làm khách khanh của một hòn đảo lớn?”

“Tin tưởng với thực lực của tiền bối, những đảo lớn này chắc chắn sẽ cho tiền bối đãi ngộ rất cao, chẳng phải tốt hơn khổ tu trong Loạn Tinh Hải sao?”

Tô Tín lắc đầu, nói:

“Tính khí của ta kỳ lạ, với người thấy thuận mắt thì tự nhiên sẽ dốc hết sức giúp đỡ, nhưng nếu như nhìn không vừa mắt thì dù là ông trời tới ta cũng vẫn trở mặt.”

“Cầm cung phụng người ta đưa rồi trở mặt với người ta thì chẳng bằng không nhận ngay từ đầu, một thân một mình khổ tu cũng không có gì không tốt, dù sao võ giả như chúng ta mãi luôn theo đuổi võ đạo đỉnh phong.”

Nghe lời này thì tia vui sướng trong mắt Sở Cảnh Thiên càng tràn đầy.

Xấu tính thì có sao? Có thực lực là được, chỉ cần vị Mạnh tiền bối này không bài xích trở thành khách khanh cung phụng của thế lực khác là được.

Hơn nữa dựa theo vị Mạnh tiền bối đã nói, hắn nhìn không vừa mắt ai thì không thèm để ý tới, bây giờ hắn nói nhiều như vậy với một võ giả Tiên Thiên nhỏ bé như chính mình, vậy phải chăng hắn thấy mình thuận mắt?

Nếu đã vậy thì chẳng phải là chính mình có thể chiêu lãm một vị cường giả như thế vào gia tộc?

Đương nhiên, ý tưởng này chỉ thoáng qua trong óc Sở Cảnh Thiên, nếu muốn mời cường giả như Mạnh tiền bối làm khách khanh của Sở gia không phải chuyện hắn có thể quyết định, có nhiều dính líu phức tạp.

Thí dụ như mời một vị võ giả Dương Thần cảnh làm khách khanh cung phụng thì tối thiểu phải trả nhiều tài nguyên mới được, hiện tại những tài nguyên đó đều do gia chủ cầm giữ, cụ thể muốn đưa cho bao nhiêu không phải Sở Cảnh Thiên có tư cách quyết định.

Chờ ba ngày sau, thuyền khách đã đến Long Thủ Đảo, Từ Bàn Tử lau mồ hôi lạnh trên đầu, dọc đường đi hắn treo tim treo gan, sợ xảy ra chuyện gì khác.

Diện tích Long Thủ Đảo không quá lớn, cỡ phạm vi một châu phủ cỡ trung ở Trung Nguyên, hơn nữa trên đảo có một mảnh đất hoang gần biển không thể ở hay trồng trọt, cho nên số người ít hơn châu phủ Trung Nguyên nhiều.

Sau khi xuống thuyền, Sở Cảnh Thiên đưa Tô Tín đến một gian phòng tiếp khách trong Sở gia, cung kính vái Tô Tín:

"Mạnh tiền bối, xin ngài chờ một chút, ta về gia tộc chuẩn bị Hàng Long Mộc cho ngài.”

Tô Tín gật đầu, Sở Cảnh Thiên đi tìm phụ thân của mình trước, gia chủ đương nhiệm của Sở gia, Sở Chu Hành.

Mấy năm nay Sở gia xuống dốc không phanh, tuy rằng cũng có hai tên võ giả Dương Thần cảnh, nhưng lão tổ của Sở gia đã quá già, không còn bao nhiêu sức chiến đấu, bởi vậy lúc trước Sở gia là chủ nhà mới sẽ có người đồng ý đi liên hợp hai nhà khác cùng nhau chấp chưởng Đoạn Long Đảo.

Gia chủ Sở gia Sở Chu Hành nổi tiếng là năng lực bình thường, nếu không thì toàn bộ Sở gia sẽ không bắt đầu xuống dốc trong tay hắn.

Chương 2159: Chiêu lãm(2)

Tuy Sở Cảnh Thiên bất mãn tính cách do dự thiếu quyết đoán của phụ thân, nhưng không thể phủ nhận, Sở gia hiện tại toàn dựa vào một mình Sở Chu Hành chống đỡ, nếu như không có Sở Chu Hành, e rằng Sở gia bọn họ sớm bị mấy gia tộc khác chiếm đoạt.

Nhìn thấy Sở Cảnh Thiên đến, Sở Chu Hành nở nụ cười nói: "Con ta cuối cùng đã trở về, dọc đường đi như thế nào? Ngươi chuẩn bị quà mừng thọ cho lão tổ đã lấy được chưa?”

Sở Chu Hành rất thương yêu nhị nhi tử Sở Cảnh Thiên, nếu không thì bình thường đại ca của Sở Cảnh Thiên, Sở Lâm Thiên thân là con đích tôn, hơn nữa thực lực mạnh hơn Sở Cảnh Thiên, nên là đối tượng được đặc biệt bồi dưỡng, kết quả Sở Chu Hành đối xử bình đẳng với hai người.

Sở Cảnh Thiên sắc mặt nghiêm túc nói: "Phụ thân, lần này nếu không phải có cao nhân giúp đỡ thì e rằng hài nhi không về được.”

Nói xong Sở Cảnh Thiên kể lại chuyện phát sinh dọc đường đi cho Sở Chu Hành nghe.

Tính cách của Sở Cảnh Thiên luôn bộc trực, hắn thậm chí nói luôn đối tượng chính mình hoài nghi.

Sở Chu Hành nghe kể mà thay đổi sắc mặt mấy lần, cuối cùng hắn mới thở dài một hơi nói: "Cảnh Thiên, là ngươi suy nghĩ nhiều, đại ca ngươi sẽ không làm như vậy."

Sở Cảnh Thiên nghe vậy bĩu môi, giữa hắn và đại ca đã như nước với lửa, tin tưởng chỉ cần có cơ hội, vị đại ca kia của hắn sẽ không bỏ qua hắn.

Chẳng qua Sở Chu Hành làm phụ thân của hai người, đương nhiên là không hy vọng nhìn thấy bọn họ huynh đệ tương tàn, khi chưa có biện pháp tốt thì đành làm ông ba phải.

Đương nhiên, Sở Cảnh Thiên không hy vọng xa vời vì một câu nói của mình mà phụ thân sẽ nghiêng về phía mình, thu lại quyền lực trong tay đại ca của hắn.

Lần này Sở Cảnh Thiên đến chủ yếu là vì việc của Mạnh tiền bối.

"Phụ thân, lần này hài nhi có thể bình an trở về đều là nhờ vị Mạnh tiền bối đó hai lần ra tay tương trợ."

Sở Chu Hành gật đầu, nói:

“Đúng thật, nên đa tạ người ta đàng hoàng, vừa lúc trong bảo khố của Sở gia ta không thiếu Hàng Long Mộc, hãy cầm thủ lệnh của ta đi lấy một ít đưa cho Mạnh Cửu Trần kia.”

Sở Cảnh Thiên nói:

“Phụ thân, ý của ta không phải vậy, ý của ta là muốn chiêu lãm Mạnh tiền bối vào Sở gia ta, trở thành cung phụng.”

“Những năm gần đây bởi vì lão tổ đã già, Chu gia và Vương gia khiêu khích không ngớt, bây giờ còn dám hét khẩu hiệu gì mà muốn liên hợp Sở gia ta cùng nhau chấp chưởng Đoạn Long Đảo.”

“Hừ! Bọn họ chẳng qua là một đám phản chủ, nhưng bây giờ thấy Sở gia ta hơi yếu thì muốn ngồi ngang hàng, quả thực là buồn cười!”

“Nếu có thể chiêu lãm vị Mạnh tiền bối này vào Sở gia ta thì chắc chắn thực lực của Sở gia sẽ nâng lên một bước, ít nhất cũng có thể khiến hai nhà Chu, Vương không dám càn rỡ như thế.”

Sở Chu Hành hơi động lòng, tạm không nói đến hắn có đồng ý với ý tưởng cứng rắn của Sở Cảnh Thiên hay không, nhưng có thể tăng thực lực của Sở gia lên thì Sở Chu Hành sẽ không từ chối.

"Cảnh Thiên, Mạnh Cửu Trần đó thật sự có ý muốn làm cung phụng của Sở gia ta?”

Sở Cảnh Thiên nói:

“Phụ thân, thực lực của Mạnh tiền bối là không thể bàn cãi, nhưng phụ thân cũng biết đất hải ngoại cạnh tranh kịch liệt như vậy, đừng nói là tán tu Dương Thần cảnh, dù là võ giả Hóa Thần cảnh và Dung Thần cảnh cũng bị thế lực khác giành giật.”

“Nguyên nhân vị Mạnh tiền bối này luôn đơn độc một mình kỳ thực là bởi vì hắn tính khí kỳ lạ, gặp người nào gai mắt là trực tiếp trở mặt, cho nên hắn vì không nổi lên mâu thuẫn với chủ nhà mà dứt khoát đơn độc tu luyện trong Loạn Tinh Hải.”

“Sở gia ta ngày xưa là tộc lớn Trung Nguyên, nên có lòng bao dung người, hài nhi cho rằng vị Mạnh tiền bối này tuy rằng tính khí kỳ lạ một ít, nhưng vẫn rất dễ ở chung."

Sở gia lúc trước thuộc Binh qua Cửu bộ dưới trướng Nhân Hoàng, bàn về nền móng thân phận thì nói là tộc lớn Trung Nguyên cũng không khoa trương.

Thậm chí nếu Sở gia ở Trung Nguyên, phỏng chừng cũng có thể trở thành một trong sáu thế gia.

Sở Chu Hành gật đầu, nói:

“Nếu vậy thì ta lập tức tìm nhóm lão tổ bàn bạc việc mời Mạnh Cửu Trần làm khách khanh. Cảnh Thiên, ngươi hãy đi mời Mạnh tiền bối đến, chúng ta cùng thương nghị số lượng cung phụng.”

Sở gia là tộc lớn, bọn họ nuôi nổi một võ giả Dương Thần cảnh, đương nhiên điều kiện tiên quyết là vị kia sẽ không đòi hỏi quá mức.

Sở Cảnh Thiên nghe vậy trong mắt lập tức lộ ra một chút nét vui mừng, chuyện này là hắn tác hợp, Mạnh tiền bối có ấn tượng không tệ với hắn, chỉ cần Mạnh tiền bối gia nhập Sở gia trở thành cung phụng thì chắc chắn sẽ nghiêng hướng hắn, vậy là uy danh của hắn trong Sở gia sẽ hoàn toàn vượt qua đại ca.

Vì vậy Sở Cảnh Thiên lập tức đi bảo khố lấy một gốc Hàng Long Mộc to cỡ tám tấc, giao cho Tô Tín.

Lấy được Hàng Long Mộc, Tô Tín bỏ vào túi giới tử, gật đầu, nói:

“Ta xin nhận tấm lòng của tiểu hữu, lão phu xin cáo từ.”

Tô Tín nói rồi ra vẻ muốn đi.

Sở Cảnh Thiên vội nói:

“Mạnh tiền bối chậm đã, nội hải to lớn nhưng không có bao nhiêu chỗ thích hợp tu luyện, bây giờ Sở gia ta thành tâm thành ý mời Mạnh tiền bối trở thành cung phụng của Sở gia, mong ngài đồng ý!”