← Quay lại trang sách

Chương 2184 Sở gia nội đấu (1)

Tô Tín híp mắt nhìn Sở Cảnh Thiên, mắc câu nhanh vậy sao? Xem ra thực lực của Sở gia gần đây xuống dốc khá nhanh.

"Tiểu hữu, ngươi phải suy nghĩ kỹ, điểm thứ nhất là lão phu không dễ tính, ta làm môn khách cho Sở gia chứ không phải làm chó săn của các ngươi. Lão phu sẽ cố gắng làm tốt trách nhiệm của môn khách, nhưng sẽ không để người ta tùy ý sai khiến.”

“Thứ hai, lão phu cũng chiếm nhiều đảo trong Loạn Tinh Hải, trong đó sản xuất tài nguyên không ít, nếu Sở gia các ngươi đưa cho ta quá ít thì chẳng bằng lão phu trở về Loạn Tinh Hải của mình.”

Sở Cảnh Thiên vội vàng nói: "Điểm thứ nhất thì tiền bối yên tâm, tiền bối chính là cường giả Dương Thần cảnh, cho dù gia nhập Sở gia ta trở thành cung phụng cũng chỉ phụ trách bảo vệ an nguy cho Sở gia, mấy chuyện lung tung khác nhất định sẽ không đến làm phiền tiền bối.”

“Còn số lượng cung phụng thì mời tiền bối cùng ta đến nghị sự đường của gia tộc, sẽ có gia chủ Sở gia và các trưởng bối thương nghị với tiền bối.”

Tô Tín trầm ngâm giây lát nói:

“Lão phu vốn quyết định du lịch nội hải rồi trở về Loạn Tinh Hải, nhưng lão phu và tiểu huynh đệ nhà ngươi cũng xem như hợp ý, nếu Sở gia đã có thành ý thì lão phu sẽ thử ở lại Sở gia.”

Sở Cảnh Thiên mừng rỡ trong lòng, lập tức mang theo Tô Tín đi tới nghị sự đường của Sở gia.

Lúc này trong nghị sự đường Sở gia, Sở Chu Hành và một võ giả Dương Thần cảnh trông cực kỳ già nua ngồi ở ghế chủ, một số võ giả thực quyền khác của Sở gia ngồi ở xung quanh.

Nhìn thấy Sở Cảnh Thiên mang theo Tô Tín tiến đến, Sở Chu Hành lập tức đứng lên chắp tay nói: "Mạnh huynh, đa tạ ngươi lần này ra tay cứu khuyển tử hai lần."

Tô Tín tùy ý xua tay nói:

“Tiện tay mà thôi, Sở gia chủ không cần đặt trong lòng."

Sở Chu Hành nói: "Mạnh huynh, chuyện Sở gia ta muốn mời ngươi làm cung phụng chắc khuyển tử đã nói với ngươi rồi?”

“Về danh tiếng của Sở gia ta ở mảnh hải vực này thì Mạnh huynh cứ thoải mái hỏi thăm, tài nguyên cung phụng tuyệt đối sẽ không thiếu Mạnh huynh.”

“Tất cả tiêu chuẩn cung phụng tài nguyên sẽ tăng thêm hai phần dựa theo giá cả trong nội hải, không biết Mạnh huynh thấy sao?”

Sở Chu Hành nói lời này khá rộng rãi nhưng thật ra Sở gia không chịu thiệt.

Phải biết rằng võ giả Dương Thần cảnh chịu làm cung phụng cho thế lực khác vốn đã ít ỏi, tuy đất nội hải có đặt ra khung giá cả cung phụng cho võ giả Dương Thần cảnh, nhưng cơ hồ mỗi nhà nếu có thể chiêu lãm một cung phụng Dương Thần cảnh thì chắc chắn sẽ tăng thêm giá.

Vậy là Sở Chu Hành cái gọi là tăng thêm hai phần mới là giá bình thường, nhưng qua miệng của hắn thì nghe rất hào sảng.

Trong khoảng thời gian này tới nay Ám Vệ sưu tập tình báo tuy rằng tạp, nhưng cũng rất đầy đủ, Tô Tín đương nhiên biết mấy điều này, hắn thầm cười nhạo Sở Chu Hành thích giở trò khôn vặt.

Người có tính cách này nếu là Hóa Thần cảnh hoặc Dung Thần cảnh thì được, nhưng rõ ràng Sở Chu Hành đã thành tựu đại tông sư võ đạo Dương Thần cảnh rồi, đã là chủ của một nhà, kết quả làm việc vẫn hẹp hòi, hèn gì Sở gia xuống dốc trong tay hắn.

Tô Tín đang định nói gì thì một võ giả trẻ tuổi mặt mũi hơi giống Sở Cảnh Thiên bỗng nhiên đứng lên nói: "Phụ thân, lão tổ, Mạnh tiền bối chịu gia nhập Sở gia ta là chuyện tốt, nhưng Sở gia ta dù gì chiêu lãm một vị cung phụng Dương Thần cảnh, không thể nào chẳng điều tra gì đã quyết định qua loa như vậy chứ?”

Tô Tín không cần xem biết ngay người nói chuyện là đại ca của Sở Cảnh Thiên, Sở Lâm Thiên.

Thật ra đối với Sở Lâm Thiên thì một cung phụng Dương Thần cảnh gia nhập Sở gia bọn họ thì hắn nên hân hoan đồng ý, dù sao hắn cũng là người của Sở gia, không có lý do gì phản đối chuyện có lợi cho Sở gia.

Nhưng vấn đề là hiện tại đệ đệ tốt của hắn đang tranh giành vị trí thừa kế gia chủ với hắn, vị cường giả Dương Thần cảnh này chẳng những cứu Sở Cảnh Thiên một lần, hơn nữa nhìn qua dường như hơi hợp ý với Sở Cảnh Thiên, vậy thì đệ đệ của hắn tương đương được một võ giả Dương Thần cảnh ủng hộ, hắn biết lấy cái gì tranh giành?

Có thể nói nếu Mạnh Cửu Trần này thật sự gia nhập Sở gia bọn họ thì ưu thế trưởng tử duy nhất của Sở Lâm Thiên cũng mất.

Nghe Sở Lâm Thiên nói như thế, Sở Chu Hành hơi chần chừ, hắn lại mắc tật do dự thiếu quyết đoán.

Trên thực tế đúng như Sở Lâm Thiên đã nói, Sở gia bọn họ biết quá ít về Mạnh Cửu Trần này, chỉ biết đối phương chính là võ giả Dương Thần cảnh xuất thân Loạn Tinh Hải, hoàn toàn mù tịt quá khứ của đối phương.

Đất nội hải đấu tranh cũng là rất kịch liệt, Đoạn Long Tam Đảo có thù oán lẫn nhau, cũng có ma sát với đảo khác, lỡ như Mạnh Cửu Trần thật sự ôm ý xấu thì biết làm sao?

Sở Cảnh Thiên đứng lên quát chói tai: "Đại ca! Ngươi nói vậy là sao? Cứ muốn đẩy ra cường giả mà Sở gia ta khó khăn lắm mới chiêu lãm về?”

“Mạnh tiền bối ở trên thuyền cứu ta hai lần, khi đó tiền bối còn chưa biết ta là đệ tử của Sở gia!”

“Ngươi nên biết Loạn Tinh Hải ở đâu, đi nơi đó làm sao điều tra? Dù ngươi điều tra mười năm cũng điều tra không ra kết quả!"

Sở Lâm Thiên lạnh lùng nói:

“Dù không điều tra ra kết quả nhưng cũng tốt hơn là qua loa như hiện tại.”

Chương 2161: Sở gia nội đấu (2)

Sở Cảnh Thiên đang định nói gì thêm thì Tô Tín bỗng nhiên mở miệng lạnh lùng cười nói: "Xem ra chư vị Sở gia không mấy hoan nghênh Mạnh mỗ?”

“Ta nghĩ chư vị đã lầm một việc, không phải lão phu muốn làm cung phụng của Sở gia, mà là Sở gia các ngươi cầu lão phu làm cung phụng!”

“Nếu bây giờ các ngươi chưa làm rõ chuyện nội bộ Sở gia, vậy lão phu sẽ không ở đây chướng mắt, đỡ khỏi phải gia tộc các ngươi phát sinh tranh chấp nội bộ!”

Tô Tín nói xong xoay người bỏ đi, Sở Chu Hành thay đổi sắc mặt.

Tán tu Dương Thần cảnh trong đất nội hải đồng ý làm cung phụng cho một gia tộc đúng là hiếm như lông phượng sừng lân, dù có thì người ta cũng đầu nhập những thế lực lớn có cường giả cảnh giới Chân Vũ.

Dù sao thân là võ giả Dương Thần cảnh, điều đa số tán tu muốn không phải an ổn hưởng lạc mà là tiến thêm một bước.

Đầu nhập những thế lực có cường giả cảnh giới Chân Vũ thì sẽ được chỉ điểm, đầu nhập thế lực cấp bậc như Sở gia bọn họ thì không có phúc lợi đó.

Nếu chính mình chọc tức vụt mất một vị võ giả Dương Thần cảnh thì hắn chờ bị người cười vào mặt đi.

Sở Chu Hành không ngờ Mạnh Cửu Trần sẽ nóng tính như vậy, nói chuyện không hợp liền trở mặt, quả nhiên giống như Sở Cảnh Thiên nói, tính tình khó chịu.

Ngay lúc này, lão tổ Sở gia ho khan một tiếng nói: "Mạnh tiên sinh đừng trách, Sở gia ta thật sự có thành ít, Mạnh tiền bối đừng để bụng lời của mấy tiểu bối, bọn họ cũng chỉ vì nghĩ cho Sở gia ta.”

“Vậy thì tăng thêm bốn phần cung phụng Mạnh tiền bối, lão phu quyết định, mời Mạnh tiền bối làm cung phụng của Sở gia ta!”

“Hơn nữa Sở gia ta vốn có một tòa Cung phụng đường, trong đó có hơn mười vị từ Hóa Thần trở lên, bây giờ Mạnh tiền bối đến thì mời Mạnh tiền bối làm đường chủ của Cung phụng đường Sở gia, thống lĩnh tất cả cung phụng Sở gia, hơn nữa có tư cách tham dự nghị sự của Sở gia.”

Đám người Sở gia có mặt cùng hút ngụm khí lạnh, bọn họ cũng không ngờ rằng lão tổ thế nhưng sẽ cho võ giả trước mắt này đặc quyền lớn như vậy, cho hắn có tư cách gia nhập nghị sự trong gia tộc, đây là quyền lực chỉ tộc nhân trung tâm Sở gia mới có.

Mặt Sở Lâm Thiên đen thui, hắn muốn tự vả mặt mình cho rồi.

Nếu chính mình không nhảy ra phản đối thì Mạnh Cửu Trần này cùng lắm là chỉ có thể trở thành cung phụng của Sở gia bọn họ, bây giờ thì tốt rồi, đối phương trực tiếp trở thành đường chủ của Cung phụng đường, thậm chí có quyền nghị sự mà tộc nhân trung tâm mới có, quyền lực càng lớn hơn.

Sở Lâm Thiên không dám mở miệng phản bác chuyện này, Sở gia hiện tại tuy Sở Chu Hành mới là gia chủ, nhưng uy vọng của lão tổ mới là cao nhất, nếu lão tổ đều đã mở miệng, Sở Chu Hành dám phản đối là khiến lão tổ mất mặt, hắn đừng mơ về vị trí người thừa kế gia tộc nữa.

Tô Tín nhìn lão tổ Sở gia, thầm nghĩ lão tổ của Sở gia quyết đoán hơn Sở Chu Hành, cũng tính toán thâm hơn.

Người khác cho rằng lão tổ Sở gia giao quyền lực lớn cho Tô Tín, nhưng đây cũng là một loại thủ đoạn trói buộc hắn với Sở gia.

Mới nãy Tô Tín trực tiếp trở mặt, đám người Sở gia đều đã nhìn thấy tính khí của hắn, tin tưởng có nhiều người bất mãn với hắn.

Lúc này lão tổ Sở gia trả giá lớn chiêu lãm Tô Tín vào Sở gia, cho quyền lực khá lớn, trong lòng của Tô Tín chắc chắn rất thỏa mãn. Những người khác trong Sở gia thì bất mãn với Tô Tín, cho nên quyền lực đường chủ Cung phụng đường của hắn trong vô hình sẽ bị hạn chế một ít.

Chiêu trò như vậy chắc chắn có tác dụng với ‘Mạnh Cửu Trần’, tiếc rằng giả mãi là giả, chờ lấy được Thần Vũ Lệnh, trên cõi đời chẳng có Mạnh Cửu Trần nữa.

Đương nhiên, lão tổ Sở gia làm ra quyết định thoạt nhìn hơi cấp tiến cũng vì bất đắc dĩ.

Thế hệ này của Sở gia thực lực không mạnh, hắn thì đã già, phỏng chừng không sống được bao lâu nữa.

Thực lực của Sở Chu Hành không kém, nhưng năng lực của hắn là dấu chấm hỏi to đùng, tương đương có thể giữ được Sở gia hay không cũng chưa biết.

Cho nên hiện tại có một cơ hội như vậy, lão tổ Sở gia đương nhiên muốn giữ cho Sở gia có thêm một con bài chưa lật, Mạnh Cửu Trần đến rất đúng lúc.

Lão tổ Sở gia không sợ Mạnh Cửu Trần xấu tính, ngược lại nếu đối phương là kẻ trơn tru thì hắn ngược lại không dám dùng, bởi vì người như vậy chắc chắn sẽ không chút do dự trực tiếp xoay người rời đi khi Sở gia gặp phải nguy nan.

Xấu tính như Mạnh Cửu Trần vào phút then chốt ngược lại đáng tin.

Nên lão tổ Sở gia mới quyết đoán trao nhiều chỗ tốt và quyền lực cho Mạnh Cửu Trần.

Lão tổ Sở gia nhìn Tô Tín nói: "Mạnh tiên sinh, đây là thành ý của Sở gia ta, mong Mạnh tiên sinh có thể đồng ý."

Tô Tín trầm mặc nửa ngày, thế này mới lạnh lùng hừ một tiếng, chắp tay nói:

"Nếu lão tiền bối đã nói đến mức đó thì tại hạ không phải hạng người không biết tốt xấu, tại hạ nhận vị trí này.”

Lão tổ Sở gia cười to bảo:

“Về sau Mạnh tiên sinh là người một nhà với Sở gia ta, người đâu, chuẩn bị tiệc rượu đón gió tẩy trần cho Mạnh tiền bối!”