Chương 2186 Phát động kế hoạch (1)
Hiện tại trên giang hồ người sử dụng thủ đoạn này thuần thục nhất là Truy Phong Tuần Bổ của Lục Phiến Môn, vị Tô đại nhân này không hổ là xuất thân từ Truy Phong Tuần Bổ, nếu hắn còn ở triều đình thì sau Thiết Ngạo, người tiếp nhiệm tổng bộ đầu Lục Phiến Môn nhất định sẽ là vị trước mắt hắn, chứ không phải Thiết Chiến.
Tô Tín gọi Bạch Vô Mặc tới đương nhiên không phải để nghe hắn ta lấy lòng, mà bởi vì hắn đã chuẩn bị ra tay ngay tại thời điểm tổ chức tiệc sinh thần của lão tổ Sở gia.
Tô Tín nói với Bạch Vô Mặc: "Bạch Tông chủ, thủ đoạn khống chế lòng người ngươi không làm được, nhưng vận dụng một chút huyễn thuật đối với đám võ giả Hóa Thần khiến cho bọn họ không phân biệt được thật giả, chuyện đó thì đối với ngươi không thành vấn đề gì chứ?"
Bạch Vô Mặc gật đầu nói: "Đương nhiên là không thành vấn đề, ra tay đối với vài tên đệ tử cấp thấp thì sẽ không khiến cho cường giả Chân Vũ cảnh của vùng biển này chú ý."
Tô Tín nhẹ gật đầu, trực tiếp nói cho Bạch Vô Mặc kế hoạch, để đến lúc đó hắn sẽ chuẩn bị ra tay.
Sau khi trở lại Sở gia không lâu, Sở Cảnh Thiên liền đến gõ cửa bên ngoài.
Tô Tín thản nhiên nói: "Vào đi."
Sở Cảnh Thiên cung kính tới hành lễ, sau đó mang theo vẻ không hiểu, hắn ta tiến tới: "Mạnh tiền bối, vừa nãy vì sao ngươi đồng ý muốn mời người của hai nhà kia tới? Nếu bọn họ tới thật, vậy chúng ta bên này không phải rơi vào thế bị động sao?"
Tô Tín thản nhiên nói: "Ánh mắt của ngươi nên nhìn xa ra một chút, dù sao ta cũng là người cung phụng của Sở gia, mọi thứ cũng nên đứng trên toàn thể lợi ích của Sở gia mà cân nhắc, mặc dù ta rất xem trọng ngươi, nhưng ta cũng không thể không công tư phân minh được."
Nghe lời này của Tô Tín, trong mắt Sở Cảnh Thiên lập tức lộ ra vẻ kính nể, quả nhiên không hổ là Mạnh tiền bối, phong cách làm việc quả nhiên mạnh mẽ.
Dù sao hắn cũng là người của Sở gia, mặc dù lần này Mạnh tiền bối không đứng trên lập trường của hắn để nói chuyện, nhưng hắn lại vô cùng bội phục hành vi này của Mạnh tiền bối.
Lúc này Tô Tín giả bộ như chỉ lơ đãng nói: "Nghe nói ân oán giữa Sở gia các ngươi với Vương gia và Chu gia đã có từ mấy ngàn năm, tuy nhiên có một chuyện thật ra ta lại cảm thấy rất kỳ quái, vì sao thời điểm Vương gia và Chu gia phân gia lại không liên hợp với nhau? Trong đó có phải là có bí ẩn gì hay không?"
Sở Cảnh Thiên do dự một chút rồi nói: "Kỳ thật chuyện này liên quan đến một cái bí ẩn của cả ba nhà chúng ta, nhưng hiện tại Mạnh tiền bối chính là người của Sở gia ta, vậy nên nói những chuyện này cho Mạnh tiền bối cũng không sao cả.
Lai lịch của ba nhà ở Đoạn Long Đảo chúng ta vô cùng xa xưa, thậm chí có thể ngược dòng đến tận thời kỳ của Nhân Hoàng.
Tổ tiên của Sở gia ta chính là thương bộ lang tướng, là một trong số chín bộ ngày xưa, Chu gia và Vương gia thì là giáo úy dưới trướng tổ tiên ta.
Ngày xưa tổ tiên Sở gia ta bởi vì có công tiêu diệt Man tộc Đông Di, vậy nên mới được ban thưởng một tấm lệnh bài, tổ tiên Chu gia và Vương gia là tâm phúc của tổ tiên Sở gia ta nên cũng được ban thưởng một tấm lệnh bài như thế.
Say này thời kỳ hoàng triều sụp đổ, tổ tiên Sở gia ta dẫn đầu Chu gia và Vương gia tiến về phía hải ngoại để tránh họa, trải qua cả một quãng đường dài lam lũ, lúc này mới có thể tạo ra cơ nghiệp như bây giờ."
Sở Cảnh Thiên nói đúng là thuận, chẳng qua trong lòng Tô Tín lại cười lạnh không thôi.
Hiện tại võ giả Trung Nguyên đều ôm một tư thái khinh miệt đối với võ giả hải ngoại, nguyên nhân căn bản chính là những võ giả hải ngoại này thật ra đều là đào binh ngày xưa mà thôi.
Lúc trước mặc dù thời kỳ hoàng triều sụp đổ, Trung Nguyên hoàn toàn lâm vào trong chiến loạn, nhưng thiên hạ dù loạn, nhưng xu thế chung lại xuất hiện nhiều thế lực nổi lên xưng hùng xưng bá, cho dù là anh hùng cũng được, là kiêu hùng cũng tốt, dù sao có thể quật khởi ở thời kỳ chiến loạn này thì chắc chắn đều là những nhân tài kiệt xuất.
Đám người tị nạn lúc trước trốn ra hải ngoại cũng không phải trải qua cái gì mà cả đường lam lũ, lúc đó hải ngoại căn bản là chưa từng bị ai khai phá, bọn họ cũng không có kẻ địch nào, vậy nên khi đám người này chạy ra hải ngoại thì trừ gặp phải các loại sóng gió mà sức người có thể chống lại được thì trên cơ bản cũng không tổn thất gì.
Vậy nên nói tóm lại, lúc trước là do đám người này vẫn sợ, sợ nên không dám chém giết ở Trung Nguyên, vì thế mới trốn ra hải ngoại.
Sở Cảnh Thiên không biết tâm tư của Tô Tín, hắn tiếp tục nói: "Chờ sau khi ba nhà đã định cư ổn định ở hải ngoại, ba vị tiên tổ không biết từ đâu biết được lệnh bài mà ba nhà chúng ta được Nhân hoàng ban thưởng hình như có ẩn chứa một bí mật gì đó, cho nên bọn họ đã thu thập hết lệnh bài vào một chỗ để nghiên cứu bí mật trong đó, nhưng cuối cùng lại là tan rã không vui, cũng đã chôn xuống một cơ hội để ba nhà chúng ta phân tách.
Chương 2165: Phát động kế hoạch (2)
Mặc dù nguyên nhân cuối cùng dẫn đến việc ba nhà chúng ta phân ra không phải là vì mấy tấm lệnh bài này, nhưng trong đó ít nhất cũng có một phần nguyên nhân là thế, Vương gia và Chu gia cũng muốn có được tấm lệnh bài trong tay đối phương, vậy nên cũng muốn chiếm đoạt lẫn nhau, hai bên đều biết tâm tư của đối phương, đương nhiên bọn họ cũng không có khả năng sẽ liên thủ."
Dừng lại một chút, Sở Cảnh Thiên nói với Tô Tín: "Mạnh tiền bối, chuyện này chính là bí ẩn của ba nhà trên Đoạn Long Đảo ta, hi vọng ngài sẽ không truyền ra ngoài, nếu không thất phu vô tội hoài bích kỳ tội*, cái này hải ngoại chi địa thế nhưng là tàn khốc rất, việc này nếu là bị những cái kia Chân Vũ cảnh cường giả biết, chỗ không chừng bọn hắn liền muốn hướng ta Sở gia yêu cầu lệnh bài này."
thất phu vô tội hoài bích kỳ tội: người bình thường vốn không có tội gì, nhưng bởi vì mang ngọc quý trong người nên phải chịu tội. Ý chỉ nhứng người có thứ quý giá thì sẽ bị người khác ghen ghét hãm hại.
Tô Tín hiểu rõ gật đầu nói: "Thì ra là thế, tiểu hữu yên tâm, lão phu làm người vẫn còn có ranh giới cuối cùng, đã trở thành người cung phụng của Sở gia, vậy ta sẽ vì lợi ích của Sở gia mà suy nghĩ.
Huống hồ nếu là không có gì ngoài ý muốn, chỉ sợ lão tổ cũng muốn ta cung phụng cả đời ở Sở gia, tin tức này, tự nhiên cũng sẽ được lão phu giữ kín trong bụng."
Sở Cảnh Thiên nhẹ gật đầu, hắn cũng cho rằng vị Mạnh tiền bối trước mặt này trông vô cùng đáng tin, vậy nên mới nói cho hắn biết mọi chuyện, đồng thời hắn tự mình nói cho Mạnh tiền bối tin tức trọng yếu như vậy, cũng hắn cũng có tâm tư muốn kéo sát quan hệ với vị Mạnh tiền bối này.
Ba ngày sau, vào lễ thọ thần của lão tổ Sở gia, võ giả trên đảo đến đây chúc mừng cũng không phải là ít.
Thực lực Sở gia bây giờ mặc dù đã lâu ngày suy yếu, nhưng dù sao cũng là thế lực lớn có hai vị võ giả Dương Thần cảnh trấn giữ.
Những võ giả còn lại trên đảo thì cũng muốn cho Sở gia mặt mũi.
Mà gần đây, Sở gia chiêu mộ được một võ giả Dương Thần cảnh, bọn hắn cũng cố ý đưa Tô Tín ngồi ở vị trí gần chủ vị, gặp một người sẽ giới thiệu một lần, chính là muốn cho người khác thấy, lão tổ Sở gia của bọn họ mặc dù hiện tại đã già nua, nhưng bọn họ lại mời được một cường giả Dương Thần cảnh đỉnh phong, thực lực của hắn cũng không yếu, ngược lại còn mạnh hơn một chút.
Đối với hành vi này của Sở gia Tô Tín cũng không hề từ chối, mặc dù mình xuất hiện trước mặt nhiều võ giả trên đảo như thế này có thể sẽ gặp nguy hiểm, nhưng Tô Tín lại không lo lắng chút nào.
Kế hoạch của hắn kéo dài rất ngắn, nếu như chuyện này thuận lợi, chỉ cần thời gian mấy ngày là hắn đã có thể cướp được Thần Võ Lệnh, thong dong rời khỏi hải ngoại.
Vậy nên nếu như có người cảm thấy hắn có gì đó không đùng, nhất định sẽ phải cần thời gian để nghiệm chứng, chờ tới khi bọn họ có được tin tức xác thực, chứng minh Tô Tín không phải xuất thân từ Loạn Tinh Hải, lúc đó chỉ sợ Tô Tín đã trở về Trung Nguyên từ lâu.
Đêm xuống, thọ yến của Sở gia bắt đầu như thường lệ, Sở Chu Hành hỏi Sở Lâm Thiên bên cạnh: "Chu gia và người của Vương gia tới chưa?"
Sở Lâm Thiên cay đắng lắc đầu nói: "Không đến."
Vốn dĩ hắn còn cảm thấy mình có thể thuyết phục được người của Chu gia và Vương gia tới đây, không ngờ sau khi biết được thái độ của Sở gia, thái độ của hai nhà này lại là càng cường thế hơn, suýt chút nữa đã cho người đuổi hắn ra ngoài.
Loại thái độ này vừa xuất hiện, Sở Lâm Thiên liền biết, chuyện mình muốn liên hợp hai nhà này chỉ sợ không dễ dàng như vậy.
Sở Chu Hành hừ lạnh một tiếng, vốn dĩ trong lòng hắn, ý nghĩ nên liên hợp hai nhà này hay là tiếp tục chiến đấu đến cùng đều chiếm ngang nhau.
Kết quả bây giờ thấy thái độ của hai nhà này, ý nghĩ trong lòng Sở Chu Hành cũng là dần dần có khuynh hướng nghiêng về bên Sở Cảnh Thiên.
Sở Chu Hành hừ lạnh một tiếng nói: "Nếu đã không đến thì cứ quên đi, đi vào, chúng ta tiếp tục chúc thọ cho lão tổ."
Lúc này ở trên một khối đá ngầm hay là một hòn đảo nhỏ giữa Long Thủ Đảo và Long Thân Đảo, có một số đệ tử của Sở gia và Vương gia đang canh gác.
Bởi vì khoảng cách giữa hai đảo rất gần, vậy nên những đảo nhỏ ở giữa này chính là một trong những khu vực dễ xung đột giữa bọn họ, vậy nên đều có đệ tử của mình phụ trách trấn thủ.
Trước đây, thời điểm trấn thủ ở chỗ này đều là tinh nhuệ của hai nhà, bởi vì bình thường hai nhà thường xuyên sẽ có những trận xô xát với nhau, thậm chí còn trực tiếp khai chiến, gần như mỗi ngày đều có những trận chiến to nhỏ khác nhau.
Nhưng bây giờ xô xát giữa hai bên cơ bản là đã không có, thậm chí ngay cả thời điểm khiêu khích lẫn nhau cũng không có, cao hơn nữa cũng chỉ là lạnh lùng trừng mắt nhìn nhau vài lần mà thôi, vậy nên những đệ tử được bố trí trấn thủ ở chỗ này cũng chỉ là một vài đệ tử phổ thông của hai bên gia tộc, là những người không được coi trọng mấy.