← Quay lại trang sách

Chương 2190 Khai chiến (1)

Nếu để Tô Tín và Bạch Vô Mặc nhìn thấy một màn Chung Xử Huyền ngưng tụ nguyên thần để tạo thành cơ thể đơn độc, mặc dù không thể hù chết bọn họ, nhưng ít nhất cũng sẽ khiến bọn họ khiếp sợ.

Nguyên thần của người này có thể nói là mạnh nhất từ trước đến giờ cũng không hề nói quá, dù Tô Tín và Bạch Vô Mặc đều là võ giả tu luyện nguyên thần, nhưng ở nguyên thần của bọn họ vẫn còn kém rất xa so với Chung Xử Huyền.

Nhìn Lâm Thanh Huyền, nguyên thần của Chung Xử Huyền cũng không nói lời nào, nhưng một giọng nói có vẻ già nua lại vang lên từ trong lòng Lâm Thanh Huyền.

"Tên võ giả Chân Vũ cảnh này ra tay ở vùng biển nào?"

Lâm Thanh Huyền nói: "Ở xung quanh hải vực Đoạn Long Tam Đảo."

Nguyên thần của Chung Xử Huyền làm ra một động tác trầm tư, một giọng nói lại tiếp tục vang lên từ đáy lòng Lâm Thanh Huyền.

"Thì ra là địa bàn của ba nhà kia, nghe nói ba nhà đó vẫn luôn công kích lẫn nhau, chẳng lẽ bây giờ đã không nhịn được muốn nhờ lực lượng cường giả Chân Vũ cảnh của thế lực khác để hủy diệt đối thủ sao?

Thanh Huyền, ngươi đi một chuyến, nói cho người của ba đảo kia biết là không nên gây chuyện quá mức, tấn công lẫn nhau thì có thể, nhưng bọn họ mà tiêu một cái giá lớn để mời cường giả Chân Vũ cảnh ra tay, vậy thì bọn họ đi mà tìm nơi khác đánh nhau, đừng ra tay ở hải vực Phương Tiên Đạo Môn chúng ta."

Phương Tiên Đạo Môn thân là một trong tứ đại Đạo môn, đừng thấy đám người này bình thường chỉ thích lải nhải, cứ thích đi đến những nơi vắng vẻ mà theo đuổi mấy cái đồ tiên tung gì đó, nhưng thật ra nếu Phương Tiên Đạo Môn mà không có thực lực thì bọn họ cũng không có khả năng đặt chân đến hải ngoại.

Phải biết rằng, ở hải ngoại này người ta vô cùng bài xích người ngoài, thể mà Phương Tiên Đạo Môn này hơn ba ngàn năm trước lại có thể cường ngạnh tiến ra hải ngoại, gây dựng được cơ nghiệp như bây giờ, chì như thế đã có thể tưởng tượng được thực lực của Phương Tiên Đạo Môn mạnh đến mức nào.

Phương Tiên Đạo Môn tự sẽ có quy củ của Phương Tiên Đạo Môn, bất kỳ người nào dám động thủ ở trong khu vực của Phương Tiên Đạo Môn, cho dù ngươi có là Chân Vũ cảnh thì Phương Tiên Đạo Môn cũng sẽ không thỏa hiệp.

Ngay khi Phương Tiên Đạo Môn bên này có hành động thì cùng lúc đó, Đoạn Long Tam Đảo bên kia đã loạn như ong vỡ tổ.

Bên này, lão tổ Sở gia còn đang tổ chức thọ yến thì một tên đệ tử Sở gia cả người đầy máu tươi liền vọt vào lớn tiếng nói: "Gia chủ! Lão tổ! Không xong rồi! Vương gia bên kia bỗng nhiên khai chiến với Sở gia chúng ta, hiện tại hai đảo biên giới đã máu chảy thành sông, đệ tử thủ vệ biên giới của Sở gia ta đã chết và bị thương nhiều vô cùng!"

Vừa dứt lời, mọi người ở đây liền lập tức giật mình, đặc biệt là Sở Lâm Thiên, lúc này hắn hét to một tiếng: "Không có khả năng!"

Tên đệ tử Sở gia kia nhìn về phía Sở Lâm Thiên đau thương nói: "Công tử, là thật, lúc bắt đầu là người của Vương gia mở miệng khiêu khích trước, Sở gia cũng chỉ mắng trả, nhưng đúng lúc đó, người của Vương gia lại tự nhiên ra tay, dẫn đầu tấn công về phía Sở gia ta.

Hiện tại ở biên giới bên kia, đệ tử của Sở gia ta đã chết mấy chục người, nếu cứ kéo dài thêm, người của Sở gia ta bên này sẽ nhanh chóng chết sạch!"

Sắc mặt Sở Lâm Thiên hơi thay đổi, bởi vì cho tới bây giờ hắn mới nhận ra, tên võ giả hiện tại tới báo tin chính là một đệ tử Sở gia đứng về phía hắn.

Nếu vậy, những lời mà tên đệ tử Sở gia này nói đều là thật sao? Đám người Vương gia bên kia điên hết rồi sao, vậy mà lại dám ra tay với Sở gia bọn họ vào thời điểm này, chẳng lẽ Vương gia thật sự muốn không chết không thôi với Sở gia bọn họ sao?

Hiện tại Sở Lâm Thiên không biết nên nói cái gì mới tốt, mà lúc này những võ giả khác đến đây chúc thọ cũng đều dùng ánh mắt vi diệu nhìn đám người Sở gia.

Hôm nay chính là lễ thọ thần của lão gia tổ Sở gia, kết quả Vương gia lại chọn một khoảng thời gian như thế để ra tay với Sở gia, khiến cho Sở gia trong ngày đại hỉ lại phải nhuốm máu, đây rõ ràng chính là tại dẫm lên mặt mũi của Sở gia, muốn đánh nhau với Sở gia không chết không thôi.

Ánh mắt lão tổ Sở gia một mảnh âm trầm, bao gồm cả Sở Chu Hành vẫn luôn do dự không thể quyết định được.

Mặt mũi Sở gia bọn họ đã bị giẫm đạp đến mức này, nếu Sở gia bọn họ vẫn tiếp tục muốn chấm dứt thù hận với hai nhà bên kia, vậy Sở gia còn mặt mũi nào tiếp tục ở lại hải vực này nữa?

Vậy nên, lúc này lão tổ Sở gia liền quát lên: "Tất cả đệ tử Sở gia toàn bộ ra tay, theo ta san bằng Vương gia, báo thù cho đệ tử đã chết!"

Trận chiến này, Sở gia có thể đánh thắng hay không, lão tổ Sở gia cũng không biết, nhưng trước mắt có nhiều người đang nhìn như vậy, chỉ cần Sở gia bọn họ có thể bày ra chút tư thái nào đó, vậy thì cũng có thể vãn hồi lại một chút mặt mũi.

Tô Tín đứng ở sau đám người, khóe miệng lộ ra một nụ cười khó lường.

Chương 2170: Khai chiến (2)

Động tác của Bạch Vô đúng là rất nhanh, nhìn bộ dáng của đám người Sở gia như vậy, hiển nhiên là dưới tính toán của Bạch Vô Mặc, đám người này cũng đã phải chịu tổn thất không nhỏ.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, kỳ thật đám người Vương gia bên này cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Gia của Vương gia Vương Kính Sơn nghi ngờ nói: "Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Cuối cùng là ai đã sai bọn họ động thủ với người của Sở gia?"

Nói xong, Vương Kính Sơn không khỏi nhìn về phía một tên võ giả Dương Thần cảnh khác của Vương gia là Vương Kính Hải.

Vương Kính Hải không phải đệ đệ ruột của Vương Kính Sơn, hắn chỉ là đệ đệ trong tộc mà thôi.

Hơn nữa, tuy Vương Kính Sơn chính là gia chủ, nhưng thật ra thực lực của vị đệ đệ này lại mạnh hơn hắn, tương tự như vậy, cách làm việc của Vương Kính Hải tương đối cực đoan, vậy nên lúc đó gia chủ đời trước mới không truyền vị trí gia chủ cho Vương Kính Hải, mà đã để lại cho Vương Kính Sơn.

Cho tới nay Vương Kính Hải vẫn kiên trì với việc phải dùng vũ lực để chinh phục Sở gia, hắn thấy ngày xưa cái gọi là chủ gia cũng chỉ là đồ bỏ đi mà thôi.

Ngày xưa tổ tiên của Vương gia đúng thật là thuộc hạ của tổ tiên Sở gia, chỉ là một kẻ phụ thuộc, nhưng hiện tại thế hệ hoàng triều đã hoàn toàn bị để hủy diệt, lo nhiều chuyện như vậy thì được cái gì?

Lúc này thấy ánh mắt hoài nghi của Vương Kính Sơn, Vương Kính Hải vội vàng nói: "Đại ca, ngươi đừng nhìn ta, lần này thật sự không phải do ta ra tay, hiện tại Vương gia chúng ta còn chưa chuẩn bị bất cứ thứ gì, lúc này mà khai chiến với Sở gia thì cũng không chiếm được tí chỗ tốt nào.

Cho dù ta có sốt ruột thì lúc này ta cũng sẽ không lấy tiền đồ rộng mở của Vương gia ra để đùa giỡn."

Vương Kính Sơn cũng hơi nhức đầu.

Chuyện này có chút kỳ quặc, nhưng hết lần này tới lần khác bọn họ cũng không thể nào điều tra ra.

Bởi vì lúc trước những kẻ đầu tiên nhục mạ Sở gia cũng là đệ tử Vương gia, mà đám người đó lúc ra tay cũng đã bị chết sạch, hơn nữa những đệ tử Vương gia khác còn là người chứng kiến, bọn họ đều nói là do người của Vương gia bên này ra tay trước, mọi chuyện như vậy, cho dù bọn họ muốn đẩy trách nhiệm cho người của Sở gia thì cũng không được.

Vương Kính Sơn thở dài nói: "Trước hết, bây giờ chúng ta đừng quản nhiều chuyện như vậy, triệu tập tất cả đệ tử của Vương gia chúng ta chuẩn bị ra tay, lần này xem như Vương gia chúng hoàn toàn chọc giận lão bất tử kia của Sở gia, cho dù nay có là thọ thần của hắn thì kiểu gì hắn cũng sẽ dẫn người của Sở gia tới Vương gia ta gây phiền phức.

Trước hết, cho dù trong chuyện này bất luận ai đúng ai sai, Vương gia ta nhất định sẽ không cúi đầu, cùng lắm thì tái chiến thêm một trận là được."

Khóe miệng Vương Kính Hải cũng lộ ra một ý cười lạnh lùng: "Lần này nếu Sở gia chỉ muốn lượn lờ tạo thế trận thì thôi, còn nếu bọn họ thật sự muốn động thủ, vậy ta sẽ biến thọ thần của lão bất tử Sở gia kia thành ngày giỗ của hắn!"

Vương Kính Sơn im lặng nhìn thoáng qua đệ đệ này của chính mình.

Mình ít nhất còn là gia chủ xuất thân dòng chính, nhưng Vương Kính Hải lại chỉ xuất thân từ chi nhánh, khi còn trẻ hắn ta không tu luyện ở trên đảo mà xông xáo vào nội hải, mặc dù rèn luyện được thực lực không tệ, nhưng sát tính lại quá nặng, chuyện này cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì.

Ngay sau khi Vương gia đã triệu tập toàn bộ mọi người lại thì đám người Sở gia do lão tổ Sở gia và Sở Chu Hành dẫn đầu cũng đã trực tiếp vây khốn Long Thân Đảo.

Hai nhà bọn họ bên này náo ra động tĩnh lớn như vậy, Chu gia Long Vĩ Đảo đương nhiên là có nghe thấy đến, nhưng bọn họ cũng không có hành động gì.

Đối với Chu gia mà nói, cả Sở gia và Vương gia đều là địch nhân, bọn họ đấu với nhau đến lưỡng bại câu thương mới tốt, tại sao Chu gia lại phải quản chứ?

Mà lúc này những võ giả khác đến tham gia thọ yến của lão tổ Sở gia cũng có mặt ở đây, đại đa số bọn họ đều là ôm tâm tình muốn xem náo nhiệt ở một bên, muốn nhìn xem vấn đề này sẽ được giải quyết như thế nào.

Lão tổ Sở gia chống một cây trường thương đen nhánh, trên mặt tràn đầy vẻ nghiêm túc, lạnh lùng nói: "Vương gia kia, người của ba nhà chúng ta đã mấy trăm năm chưa từng nào ra chuyện gì đến mức xảy ra án mạng, lần này Vương gia các ngươi lại ra tay khiêu khích trước, rốt cuộc là các ngươi có ý gì? Muốn triệt để đấu với Sở gia ta không chết không thôi sao?"

Vương Kính Sơn thản nhiên nói: "Nếu như ta nói chuyện này chỉ là một hiểu lầm, cũng không phải Vương gia ta cố ý hành động thì ngươi có tin không?"

Sở gia lão tổ cười lạnh nói: "Ngươi cho là ta sẽ tin sao? Đóng ở biên giới hai đảo của chúng ra mặc dù đều là đệ tử cấp thấp của hai nhà, nhưng cũng đều được người trong tộc răn dạy qua là không cho phép bọn họ tuỳ tiện động thủ, mở ra chiến sự.

Vương gia dẫn theo nhiều người như vậy đồng loạt ra tay với Sở gia ta, bây giờ ngươi ở đây nói với ta là không phải ý định của Vương gia, ngươi cho là ta sẽ tin sao?"

Chương 2171: Đồ sát (1)

Vương Kính Sơn hừ lạnh nói: "Có tin hay không tùy ngươi, dù sao chuyện này Vương gia làm ra ta cũng không rõ lắm, vậy lần này Sở gia các ngươi rốt cuộc là có ý gì? Chẳng lẽ thật sự muốn khai chiến hay sao?"

Lão tổ Sở gia lạnh lùng nói: "Người muốn khai chiến cũng không phải Sở gia chúng ta, mà là Vương gia các ngươi!

Chuyện lần này Vương gia ngươi nếu thật sự có thành ý, vậy liền xin lỗi Sở gia trước mặt mọi người, đồng thời Sở gia ta cũng chết rất nhiều đệ tử, Vương gia các ngươi cũng phải chủ động giao ra một số đệ tử để bồi tội!"

Vương Kính Sơn vẫn không nói gì, Vương Kính Hải bên cạnh hắn liền bước lên một bước, quanh thân tản ra một cỗ khí thế lạnh lẽo vô biên, cười lạnh nói: "Giao ra sao? Nếu như chuyện này là do Vương gia ta làm thì sao? Lão bất tử Sở gia, bây giờ ngươi còn cầm Hãm Trận Thương tổ truyền của Sở gia các ngươi đến đây thì có tác dụng gì? Ngươi còn có thể dùng Hãm Trận Thương pháp của Sở gia sao?"

Người của Sở gia đều bị Vương Kính Hải chọc cho đỏ bừng cả mặt, nhưng không đợi người của Sở gia nói câu gì, Tô Tín đã đứng ra thản nhiên nói: "Đúng sai phải trái tự sẽ có phán xét, lần này là do Vương gia ngươi khiêu khích trước, chư vị ở đây đều có thể nhìn thấy, hiện tại lão phu cũng cho ngươi một cơ hội, cho Sở gia ta một công đạo, hoặc là, diệt tộc!"

Vương Kính Hải nhướng mày, đừng thấy hắn là người cuồng ngạo, nhưng hắn lại là loại võ giả đã chiến đấu hơn trăm trận nên vô cùng mẫn cảm đối với nguy hiểm.

Hắn có thể cảm giác được người trước mắt này có thực lực Dương Thần cảnh, nhưng hắn lại có thể cảm nhận từ trên người của người này một cỗ áp lực cực mạnh!

"Ngươi lại là ai? Đây là chuyện của Vương gia và Sở gia, khi nào đến phiên một người ngoài như ngươi xen vào?"

Tô Tín thản nhiên nói: "Lão phu chính là đường chủ Cung Phụng Đường của Sở gia Mạnh Cửu Trần, đã nhận lấy đồ của Sở gia vậy đương nhiên lão phu chính là người Sở gia, đừng nói là xen vào, cho dù nhúng tay vào chuyện này thì ta cũng có đủ tư cách!"

Đối với chuyện gần đây Sở gia mới mời được một người đến cung phụng, Vương gia cũng đã nghe thấy.

Chẳng qua cho tới nay Vương gia đều không hể để ý đến chuyện này.

Dù sao trong mắt người của Vương gia, cường giả Dương Thần cảnh thưa thớt như thế, cường giả Dương Thần cảnh ở hải vực thậm chí còn có thể chiếm một phương hải đảo, mở một thế lực để tự mình xưng vương xưng bá, cần gì phải đến các thế lực khác để cung phụng?

Nếu như thế lực này rất mạnh, thậm chí còn có thể có cường giả Chân Vũ cảnh tọa trấn, nhưng Sở gia, một gia tộc đang trên đà xuống dốc làm gì có chỗ nào đáng giá để cho võ giả Dương Thần cảnh đầu quân?

Vậy nên Vương gia đoán, kẻ chọn gia nhập Sở gia để trở thành cung phụng một là loại người có thực lực thấp, hai là những võ giả đã già, sức chiến đấu đã vô cùng suy yếu.

Nhưng tên võ giả trước mắt này lại không giống trong tưởng tượng của bọn họ, đối phương tuyệt đối đang ở trạng thái đỉnh phong, hơn nữa nhìn khí thế trên người cũng tuyệt đối không phải hạng người phàm tục.

Ngay khi Vương Kính Hải còn muốn nói thêm cái gì, Tô Tín lại nhìn hắn một cái sau đó thản nhiên nói: "Lời bên ta nói ngươi không nghe thấy gì sao? Giao người cho chúng ta, hoặc là diệt tộc, không có lựa chọn thứ ba."

Ánh mắt của đám đệ tử Sở gia nhìn về phía Tô Tín không khỏi mang theo vẻ sùng kính.

Theo bọn họ nghĩ, vị Mạnh tiền bối này còn bá khí hơn nhiều so với lão tổ Sở gia và gia chủ của bọn họ nhiều, không hổ là cường giả xuất thân từ loại địa phương như Loạn Tinh Hải.

Từ khi Sở gia suy yếu đến nay, cho dù là đối mặt với Chu gia và Vương gia hay là các thế lực khác của nội hải, bọn họ đều hoặc là nhường nhịn, hoặc là ăn nói khép nép, đã rất lâu rồi bọn họ chưa từng được nghe những lời nói bá khí như thế.

Vương Kính Hải kia sững sờ, sau đó liền cười lạnh nói: "Đúng là không biết lớn nhỏ! Diệt ta Vương gia ta, dựa vào ngươi hay là dựa vào cái Sở gia đang thoi thóp kia?"

Tô Tín thản nhiên nói: "Xem ra ngươi lựa chọn vế sau? Đã vậy, ngươi đi chết đi!"

Dứt lời, đám người chỉ thấy thân hình của Tô Tín đã hóa thành một đạo hỏa quang, dường như chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện trước người Vương Kính Hải.

Một thanh trường đao quái dị, hẹp dài như kiếm xuất hiện trong tay Vương Kính Hải, theo một đao chém xuống, băng phong vô tận lập tức hiển hiện, toàn bộ thiên địa hết thảy đều bị bao phủ bởi băng, tựa như thời gian đang ngưng trệ.

Nhưng ở giữa thiên địa, chỉ có một thứ không bị đóng băng, đó chính là thân hình tựa như liệt diễm của Tô Tín.

Thiên Hỏa Liệu Nguyên phảng phất giữa thiên địa, tất cả đều bị nó thiêu đốt, nguyên khí thiên địa đang bị thiêu đốt, địa vực đóng băng cũng đang bị thiêu đốt, hỏa diễm màu đỏ vậy mà thuận theo thanh trường đao kia đốt lên trên người Vương Kính Hải, không ngừng thiêu đốt chân khí trong cơ thể hắn!

Vương Kính Hải lập tức giật mình kêu lên, hắn muốn dùng chân khí để bài trừ liệt diễm kia ra khỏi cơ thể, nhưng lúc này hắn lại kinh hãi phát hiện, trong cơ thể mình không có bất kỳ lực lượng nào có thể dập tắt đám liệt diễm kia ngay tại chỗ!