Chương 2195 Đánh đổi (1)
Những người khác có lẽ sẽ sợ Trầm Cửu Phong nhưng Công Tôn Vân thì không sợ.
Hơn nữa Đoạn Long Tam Đảo còn ở trong phạm vi hải vực của biên giới Phương Tiên Đạo Môn, một khi Trầm Cửu Phong dùng sức mạnh với Long Vĩ Đảo, Phương Tiên Đạo Môn cũng sẽ không bỏ mặc như vậy.
Tuy rằng có rất nhiều nguyên nhân khiến cho Trầm Cửu Phong không ra tay, nhưng Chu Di biết, sự nhẫn nại của Trầm Cửu Phong cũng có mức độ, uy nghiêm của cường giả Chân Vũ cảnh cũng sẽ không để im cho bọn họ khiêu khích được, cho dù không có nguy cơ lần này của Sở gia thì đợi đến khi bọn họ đã tiêu hao hết sự kiên nhẫn của Trầm Cửu Phong thì hậu quả đó Chu Di cũng không dám tưởng tượng.
Thái độ của Trầm Cửu Phong rất rõ ràng, nếu ta đã cho Chu gia các ngươi thể diện mà các ngươi còn không cần, vậy ta cũng không cần cho các ngươi mặt mũi.
Trước đó Trầm Cửu Phong đã hứa hẹn rất nhiều với Chu gia, nếu Chu gia đã không thèm, vậy thì tốt, hiện tại những lời hứa hẹn này, một cái cũng không có.
Sắc mặt Chu Di khẽ biến đổi, nếu như thái độ của Trầm Cửu Phong như thế này, vậy thì Chu gia vẫn sẽ nguy hiểm.
Thiên Phong Đảo chính là một trong số đảo lớn ở hải ngoại, trong mỗi đảo đều có mười mấy thế lực, trong đó võ giả Dương Thần cảnh cũng có khá nhiều.
Nếu như sau này Chu gia ở trên đảo bị bài xích đến khu đất hoang bến tàu biên giới thì rõ ràng là muốn nói cho các thế lực khác biết Thẩm đảo chủ không hề chào đón Chu gia bọn họ.
Quan trọng nhất là phân cho bọn họ bãi đất hoang ở bến tàu căn bản là không thể sản xuất cái gì, sau này Chu gia bọn họ làm sao mà có thể sinh tồn được? Sống bằng tiền dành dụm sao? Nếu như Chu gia thật sự làm như vậy, Chu Di dám khẳng định, chưa đến đời thứ ba thì Chu gia bọn họ cũng sẽ bị lụi tàn.
Hơn nữa Chu Di cũng biết tính cách cường thế của Trầm Cửu Phong kia, hiện tại cầu khẩn hắn dưới loại tình huống này thì chắc chắn sẽ vô dụng, vậy nên Chu Di cũng mặc kệ Chu Vạn Sơn muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, chỉ có bỏ ra một cái giá lớn mới có thể giúp cho Chu gia bọn họ vượt qua nguy cơ lần này, đồng thời cũng có thể an cư lạc nghiệp ở Thiên Phong Đảo.
Thế nên Chu Di khẽ cắn môi, trực tiếp chắp tay với Trầm Cửu Phong nói: "Thẩm đảo chủ, chuyện lúc trước là do Chu gia ta không đúng, không nên có thái độ qua loa với Thẩm đảo chủ.
Vậy nên vì muốn cầu được Thẩm đảo chủ thông cảm, Chu gia ta nguyện ý hiến cho Thẩm đảo chủ một kiện chí bảo truyền thừa trên vạn năm của gia tộc, chỉ cầu Thẩm đảo chủ có thể đối đãi với Chu gia ta như lúc trước."
Nghe được lời nói của Chu Di, ánh mắt của Trầm Cửu Phong cũng hơi biến đổi, hiển nhiên đến hắn cũng không ngờ tới vậy mà Chu Di lại nói ra điều này.
Đối với lời nói của Chu Di, Trầm Cửu Phong cũng không hề nghi ngờ, đầu tiên là bời vì Trầm Cửu Phong vô cùng có lòng tin đối với thực lực và uy danh của mình, Chu Di này đương nhiên là không dám có tâm tư đùa giỡn ở trước mặt hắn.
Thứ hai chính là lai lịch của ba nhà trên Đoạn Long Đảo này, những võ giả hải ngoại cũng đều rất rõ ràng, đối phương là nhóm võ giả hải ngoại đầu tiên, tổ tiên của bọn họ cũng là đại tộc ở Trung Nguyên, ngày xưa cũng là cường giả dưới trướng của Nhân Hoàng.
Thậm chí dựa theo xuất thân mà nói, Trầm Cửu Phong hắn chẳng qua cũng chỉ là hạng người có xuất thân hoang dã, tổ tiên của hắn chính là nhân vật nhỏ không có một xu dính túi, nếu chỉ đơn thuần so về thân phận tôn quý, hắn còn không bằng ba nhà trên Đoạn Long Đảo này.
Chẳng qua trên đời này, thân thế mặc dù rất quan trọng, nhưng so ra thì thực lực còn quan trọng hơn nhiều.
Cho dù ngày xưa tổ tiên của Chu gia ngươi có địa vị rất lớn, thân phận cũng rất cao quý, nhưng bây giờ vẫn phải ủy khuất đi cầu xin dưới uy thế của Trầm Cửu Phong hắn mà thôi.
Thế nhưng đối với chí bảo mà Chu Di nói tới, Trầm Cửu Phong vẫn có một chút hứng thú, hắn trực tiếp hỏi: "Rốt cuộc đó là loại chí bảo nào? Nếu như thứ này chỉ là phế vật, vậy Chu gia các ngươi cũng đừng nghĩ có thể bước chân vào Thiên Phong Đảo, ngay cả bãi đất hoang ở bến tàu cũng sẽ không có."
Chu Di vội vàng nói: "Món chí bảo này mặc dù Chu gia chúng ta vẫn không nghiên cứu ra được cách dùng, nhưng chắc chắn nó là chí bảo không thể nghi ngờ, bởi vì đây chính là thứ mà ngày xưa Nhân Hoàng bệ hạ ban thưởng cho.
Ngày xưa tổ tiên Chu gia và hai nhà Sở, Vương đều là võ giả dưới trướng Nhân Hoàng, trong đó tổ tiên Sở gia chính là lang tướng, mà hai nhà Chu và Vương thì là giáo úy.
Trong đó có một lần, tổ tiên ba nhà chúng ta lập được chiến công khi đi thảo phạt Đông Di, thế nên Nhân Hoàng bệ hạ đã ban thưởng cho tổ tiên ba nhà chúng ta mỗi người một tấm lệnh bài.
Loại lệnh bài này chính là vật mà hoàng thất bí mật chế tạo, tổ tiên ba nhà chúng ta vốn chỉ coi đó như một loại vinh quang mà cất giữ, nhưng chờ đến khi tổ tiên ba nhà chúng ta đến hải ngoại mới biết được, trong ba tấm lệnh bài này hinh như còn ẩn chứa bí mật gì đó, chỉ là do chúng ta ngu dốt, qua nhiều năm như vậy vẫn luôn không phát hiện ra cái gì.