Chương 2219 Biến cố (2)
Ít nhất thì Lô gia bọn họ là một trong lục đại thế gia một trong, Lô Viễn Phong cũng là Dương Thần cảnh võ giả, nhưng nếu hắn thật sự trở mặt với Vương Ngọc, Vương Ngọc khẳng định cũng sẽ không cho hắn mặt mũi.
Còn người có thể lấy ra được những đồ vật bằng cả những gì mà Lô gia sở hữu có sức mạnh khủng bố cỡ nào Lô Viễn Phong căn bản là không dám đi đoán mò.
Đừng nhìn Lô gia bọn họ thân là một trong lục đại thế gia, nói ra oai phong lẫm liệt, nhưng trên giang hồ nhiều thế lực lớn như vậy, nhiều cường giả như vậy, thế lực có thể tiêu diệt Lô gia bọn họ rất nhiều, có một vài sự tồn tại tuyệt đối là Lô Viễn Phong nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Vì lẽ đó hiện tại Vương Ngọc lấy ra những thứ đồ này muốn giao dịch với hắn, Lô Viễn Phong ngoại trừ đồng ý ra thì bên ngoài cũng chẳng còn lựa chọn nào khác, thậm chí hắn đến cả người sau lưng Vương Ngọc là ai cũng chẳng dám đi hỏi, chẳng dám đi đoán.
Đối phương nếu đã phái Vương Ngọc đến đây, vậy khẳng định chính là không muốn cho hắn biết thân phận, hắn nếu là lắm miệng đi hỏi, cứ coi như là biết được thân phận của đối phương rồi, sợ là cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, ngược lại còn có thể khiến cho Lô gia rước lấy đại họa.
Vương Ngọc nhàn nhạt nói: "Kỳ thực Lô gia chủ cũng không cần trả giá cái gì, chỉ cần ngươi đem lệnh bài mà hai ngày trước Lô gia đoạt từ tay Trần gia ra đây là được rồi."
Nghe được Vương Ngọc vừa nói như thế, Lô Viễn Phong trong mắt nhất thời lộ ra rồi một vẻ khiếp sợ.
Chuyện của Trần gia Lô Viễn Phong biết, nhưng này cũng chỉ là tiểu bối của Lô gia bọn hắn với Trần gia có chút ít mâu thuẫn mà thôi, đã cho người ra tay giải quyết rồi.
Trần gia cũng thức thời nhận chuyện, vì lẽ đó Lô Viễn Phong chỉ dặn dò rồi một câu để bọn họ chớ đem sự tình làm đến mức quá lộ liễu.
Kể cả lệnh bài tổ truyền mà Lô gia mang từ Trần gia về Lô Viễn Phong kỳ thực cũng không quá quan tâm.
Tuy rằng hắn cũng đã từng nghe nói qua món tổ tuyền kia của Trần gia dường như còn có lịch sử rất lâu đời. Nhưng mà hắn nhìn tấm lệnh bài đó, ngoại trừ vẻ ngoài tinh xảo, hình như cũng chẳng có tác dụng đặc biệt gì. Vì thế nên Lô Viễn Phong cũng không quá để ý.
Dẫu sao có là vật thượng cổ truyền thừa thì cũng phân ra là bảo vật và phế vật. Đối với Lô Viễn Phong hiển nhiên tấm lệnh bài kia thuộc về loại phế vật vô dụng.
Nhưng bây giờ xem ý tứ của Vương Ngọc, lệnh bài kia chưa chắc đã là phế vật, có khi lại là bảo vật vô giá!
Trong nháy mắt này Lô Viễn Phong thật sự nảy sinh ra ý nghĩ muốn đem tấm lệnh bài kia chiếm làm của riêng, chỉ là ý nghĩ này vừa ló đầu ra đã bị ông ta một tay bóp chết từ trong trứng nước.
Lệnh bài kia ở trong tay hắn chỉ là rác rưởi, nó chỉ là bao vật khi ở trong tay người biết được bí mật của nó mà thôi.
Hơn nữa thực lực của đối phương đúng là sâu không lường được, đối phương nếu có thể lấy ra nhiều bảo vật như vậy đem đổi lấy cái lệnh bài kia, tương đương cũng có thể lấy ra những đồ vật tương tự đến mua mạng của Lô gia hắn!
Con người đôi lúc vẫn là đừng quá tham, vì lẽ đó Lô Viễn Phong chỉ là hơi hơi khựng lại rồi trong nháy mắt hồi phục, ngay lập tức nói:
"Không thành vấn đề, Vương Tổng Tiêu Đầu xin chờ một chút, ta ngay lập tức sẽ dặn dò người lấy lệnh bài kia đem ra."
Nhìn thấy Lô Viễn Phong đáp ứng thẳng thắn như vậy, Vương Ngọc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cùng lúc đó Thiên Đình đến hiện tại còn chưa động thủ cũng làm cho Vương Ngọc hơi kinh ngạc, lẽ nào người của Thiên Đình còn chưa tới?
Hoặc là cũng có thể người của Thiên Đình cũng có tâm tư đánh cùng Địa Phủ, chuẩn bị một cái bẫy mai phục đối phương, lấy tĩnh chế động nhưng lại không nghĩ là Địa Phủ đã ra tay rồi, hơn nữa lại còn là trắng trợn hành động.
Cho dù là như nào, người của Thiên Đình không ra tay mới là tốt nhất, này cũng không phải do Địa Phủ sợ Thiên Đình, hơn nữa cũng không có cần thiết xảy ra tranh chấp không đáng ở nơi như thế này.
Ngay khi Vương Ngọc cho rằng đại cục đã định, bên ngoài đột nhiên truyền tới một trận náo động, đến cả Lô Viễn Phong vừa định đi lấy lệnh bài cũng ngừng lại. Chỉ nghe thấy ở bên ngoài vài tên đệ tử Lô gia lo lắng hô lớn: "Tiền bối! Gia chủ đang ở bên trong trao đổi sự vụ, kính xin ngài chờ ở bên ngoài trước, không thể bước vào!"
Lúc này một thanh âm cuồng ngạo khinh thường nói: "Để ta chờ ở bên ngoài, Lô gia các ngươi cũng xứng sao? Ồn ào! Cút ngay cho ta!"
Dứt tiếng, chỉ nghe được một tiếng vật nặng rơi xuống đất vang lên, sau đó liền truyền đến một trận gào thét của đệ tử Lô gia, sắc mặt Lô Viễn Phong nhất thời trở nên âm trầm.
Cửa lớn bị đẩy ra, xuất hiện trước mặt Lô Viễn Phong và Vương Ngọc chính là một tên võ giả thân hình cao lớn, quanh người hắn mặc chiến giáp màu bạc bó sát người, để lộ ra một thân tu vi Dương Thần cảnh, giữa hai lông mày là vẻ mặt cuồng ngạo bá đạo cực kỳ, hiển nhiên không phải hạng người dễ nói chuyện.