Chương 2241 Phạm La Già (2)
Tô Tín không phải kiểu người cứ có việc thì sẽ mách lẻo cho thế lực sau lưng mình để tìm viện quân, huống hồ Địa Phủ cũng không giống các tông môn khác, đối phương chỉ là một tổ chức, sẽ không chơi trò đánh trẻ con gọi cả nhà đến giống những thế lực khác. Nếu lần này ta không đoán sai, sẽ chỉ có một mình Tô Tín đến tìm ngươi thôi.”
Phạm La Già cũng là cường giả Chân Vũ cảnh lâu năm trên giang hồ, từ khi Địa Phủ thành lập đến giờ, mặc dù hắn chưa qua lại gì với Địa Phủ, nhưng vẫn khá hiểu rõ phong cách của Địa Phủ.
Ngay cả chuyện các thành viên Địa Phủ ra tay giúp nhau đều phải trả mức thù lao nhất định hắn cũng biết.
Mặc dù quy định thoải mái như vậy giúp thành viên Địa Phủ đều có nhiều tự do, nhưng theo Phạm La Già thấy, hạn chế cũng cực kỳ lớn, ít nhất từ lúc Địa Phủ thành lập đến hiện tại, Phạm La Già chưa thấy toàn bộ võ giả Địa Phủ cùng ra tay được mấy lần, dùng một bàn tay cũng đếm hết.
Công Dương Khí cau mày: “Nhưng dù không tính người thuộc Địa Phủ, chỉ với thực lực của hắn và thế lực đám võ giả Tây Bắc đạo dưới tay hắn, Hắc Thủy nhất mạch ta cũng không thể chọc vào, với những người này, ngươi lấy gì ra chống lại? Thứ cho ta nói thẳng, e rằng Bái Hỏa Giáo ngươi cũng không phải đối thủ của Tô Tín.”
Thấy bây giờ Công Dương Khí sợ đầu sợ đuôi, Phạm La Già không khỏi lắc đầu.
Cũng không biết có phải vì thời gian Công Dương Khí ẩn tu quá dài hay không, Phạm La Già luôn cảm giác lần này Công Dương Khí xuất quan, tuy thực lực tăng lên một ít, nhưng đã mất sạch nhuệ khí khi xưa.
Có điều những chuyện này không liên quan đến Phạm La Già hắn, mục đích của hắn chỉ là Hắc Thủy Chân Kinh của Công Dương Khí, chỉ cần trước khi Thành Bạch Đế mở ra, hắn giúp Công Dương Khí chặn Tô Tín lại một lần là được.
Phạm La Già nhàn nhạt nói: “Công Dương huynh, ngươi đừng coi thường Bái Hỏa Giáo ta, ngày xưa lúc ngươi ẩn cư bế quan, Đại Tấn vẫn trong thời kỳ đỉnh cao, vì thế Bái Hỏa Giáo ta cũng chỉ có thể ở ẩn dưới uy thế của Đại Tấn. Nhưng bây giờ Đại Tấn đã không có, Đại Chu bốn phía thụ địch, tự lo thân mình còn không xong, mấy chục năm qua chưa từng có tấn công Tây Vực một lần. Bái Hỏa Giáo ta tích lũy phát triển mấy chục năm, sớm đã không còn là Bái Hỏa Giáo quá khứ. Huống hồ những thứ ta chuẩn bị không chỉ có thế, sự kiện Thành Bạch Đế lần này không nhỏ, kinh động hấp dẫn không ít võ giả ẩn tu trăm năm trở lên giống Công Dương huynh xuất hiện. Ngoại trừ mấy người đã tiêu hao hết tuổi thọ xuống suối vàng, còn có mấy người sắp hết tuổi thọ chờ chết, mấy người còn sức chiến đấu đều đã xuất quan. Trong Thành Bạch Đế, mọi người có thể chiến đấu độc lập, nhưng ít nhất cũng sẽ có một số lập trường riêng, hiện tại các võ giả trên giang hồ và võ giả ẩn tu hơn trăm năm các ngươi chắc chắn ở hai lập trường khác nhau, không thể nói là đối địch, nhưng đối lập là khẳng định. Mặc dù bình thường Công Dương huynh không lui tới với bọn họ, thậm chí còn xích mích thù hận với mấy người, nhưng hiện tại ngươi cũng là một thành viên trong bọn họ, ngươi bên này bị Tô Tín dồn ép đến mức đó, nói không êm tai, bọn họ cũng sẽ cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ. Vừa xuất quan đã phát hiện giang hồ này không còn thuộc về mình, lại bị một võ giả tiểu bối đánh cho chật vật như vậy, cảm giác này nghĩ thôi đã không dễ chịu. Ta đã phái người nói chuyện xảy ra cho bọn họ biết, dù những người này không ra tay, ít nhất bọn họ cũng sẽ phái người đến tỏ thái độ, tạo thêm áp lực cho Tô Tín.”
Nghe thấy Phạm La Già lan truyền chuyện mình bị một tiểu bối Tô Tín dồn ép bi thảm thành thế này ra ngoài, hơn nữa còn gọi những võ giả từng có xích mích thù hận với mình đến giúp, phản ứng đầu tiên của Công Dương Khí là phẫn nộ.
Chỉ có điều sau khi phẫn nộ qua đi, hắn cũng phải thừa nhận, giang hồ bây giờ đã không còn là giang hồ thời đại của hắn, cường giả thế hệ mới xuất chúng siêu quần, nếu đám già cả sắp hết tuổi thọ bọn họ vẫn không ngừng nội đấu, vậy đừng nói ở đây, kể cả ở Thành Bạch Đế, hắn vẫn sẽ bại trận cực kỳ thê thảm.
Vì vậy một lúc sau, Công Dương Khí mới hỏi: “Lần này xuất quan cùng ta có những ai?”
Phạm La Già cũng thở dài một tiếng nói: “Chẳng có mấy người, con đường võ đạo có khởi đầu không có kết thúc, đa số người ngay cả rìa Thần Kiều cảnh còn chưa sờ đến đã nhắm mắt xuôi tay. Bây giờ cũng chỉ còn mấy người có thể ra tay thôi, trong đó có Tinh Thần Tử - Trần Huyền Tông Loạn ẩn tu ở Tinh Hải, hắn chính là truyền nhân duy nhất của Quan Tinh Đạo Môn ngày xưa, nghe nói hắn ở Loạn Tinh Hải bao nhiêu năm vẫn không thu một đệ tử nào, nếu hắn chết, Quan Tinh Đạo Môn nhất mạch phỏng chừng cũng hoàn toàn biến mất. Còn có Liệt Thiên Thần Tướng - Ngụy Cửu Lăng ẩn tu trong Nam Man Thập Vạn Đại Sơn, sau khi ngươi bế quan, hắn cũng tới Thập Vạn Đại Sơn ẩn tu, hồi xưa ở Đại Tấn Ngụy Cửu Lăng đảm nhiệm chức Cửu Quân Đại tổng quản Đại Tấn, uy phong lẫm liệt, cùng với Thôn Nhật Thần Viên - Vũ Thành chết trận năm đó được xưng là Thiên Hạ Quyền Pháp Song Tuyệt, có điều Ngụy Cửu Lăng thông minh hơn Vũ Thành, khi Đại Tấn vừa thoáng biểu hiện bất thường, hắn đã lập tức từ chức Cửu Quân Đại tổng quản, ẩn tu ở đất Nam Man. Tại nơi sâu nhất trong Đông Di mà Công Dương huynh ngươi ẩn tu thực ra còn có một cường giả Chân Vũ cảnh, chính là Thanh Tĩnh Tán Nhân - Mạc Vô Vi, chắc hẳn Công Dương huynh ngươi rất quen thuộc người này.”
Công Dương Khí hừ lạnh một tiếng nói: “Tên ngụy quân tử đó vậy mà cũng bế quan ở Đông Di, nếu ta biết, chắc chắn sẽ tìm hắn đánh vài trận!”
Trước kia khi Công Dương Khí chưa bế quan ẩn tu, hắn đắc tội không ít người trong giang hồ, nhưng người khiến hắn chịu thiệt có thể đếm được trên đầu ngón tay, phương trượng Thiếu Lâm Tự Không Tịnh ép hắn ẩn tu tất nhiên nằm trong số đó, còn một người khác chính là Thanh Tĩnh Tán Nhân - Mạc Vô Vi này.