Chương 2242 Cường giả đời trước
Mặc dù người này được xưng là Thanh Tĩnh Tán Nhân, nhưng làm người không thanh tĩnh tí nào, việc hắn am hiểu nhất chính là tụ tập một nhóm cường giả, viện đủ loại lý do đường hoàng đi quản chuyện vô bổ, kết quả cuối cùng người được lợi to lớn nhất lại là hắn.
Hồi đó Công Dương Khí không chọc hắn, kết quả hắn lôi kéo một đám người, viện cớ báo thù cho một nhân vật nhỏ bị Công Dương Khí giết chết để ra tay với hắn, thời điểm ra tay đúng lúc Công Dương Khí tìm được di tích của một tông môn thượng cổ, đang chuẩn bị thu hoạch.
Kết quả trận chiến đó Công Dương Khí chỉ đành tan tác bỏ chạy, di tích tông môn thượng cổ hắn hao tâm tổn trí tìm được lại được lời cho Mạc Vô Vi.
Vậy nên Công Dương Khí mới nói tên này là ngụy quân tử, rõ ràng là người đặt lợi ích tối thượng, nhưng luôn lấy danh nghĩa đại nghĩa để làm việc, hơn nữa tuy người này tự xưng là tán nhân, nhưng thực ra không liên quan đến Đạo Môn lắm, có điều với tính cách dối trá của hắn, tất nhiên quan hệ với mấy Đạo Môn lớn sẽ không tệ, mạng lưới giao thiệp rất rộng, ít nhất mạnh hơn Công Dương Khí hắn nhiều.
Chỉ có điều Công Dương Khí không ngới hắn cũng bế quan ẩn tu sau mình, với tính cách ngụy quân tử của Mạc Vô Vi, hắn có thể chịu được nỗi nhàm chán mà khổ tu ư?
Phạm La Già nói tiếp: “Người cuối cùng ấy mà, chính là Thất Kiếm Tôn - Tư Đồ Chiêu Vân, nhưng ngươi cũng biết tính cách của Tư Đồ Chiêu Vân, mặc dù ta phái người truyền tin cho hắn, nhưng Tư Đồ Chiêu Vân có phái người đến không thì không chắc.”
Nghe đến tên Tư Đồ Chiêu Vân, biểu cảm của Công Dương Khí thoáng thay đổi, bởi vì Tư Đồ Chiêu Vân là nhân vật kinh tài tuyệt diễm nhất trong thế hệ võ giả bọn họ, thậm chí tuổi của hắn cũng là nhỏ nhất, cho dù bế quan trăm năm, Tư Đồ Chiêu Vân cũng chỉ mới gần ba trăm tuổi mà thôi.
Tư Đồ Chiêu Vân mang bảy thanh kiếm trong người, cũng biết bảy loại kiếm pháp, mỗi thanh kiếm đại biểu cho một loại kiếm pháp, hắn không theo đuổi tu vi, chỉ theo đuổi kiếm đạo cực hạn.
Thời điểm bế quan, Tư Đồ Chiêu Vân đã luyện chế ra thanh kiếm thứ tám, cũng sáng tạo ra loại kiếm pháp thứ tám, chỉ có điều hắn vẫn chưa sử dụng đến kiếm thứ tám đã đi ẩn tu bế quan, vì vậy người đời vẫn là gọi hắn là Thất Kiếm Tôn, ngay cả trên Thiên Bảng cũng viết như thế.
Còn về trong khi bế quan trăm năm nay, hắn có sáng tạo ra kiếm thứ chín hay không, điều này không ai biết.
Chín là số lớn nhất, nếu Tư Đồ Chiêu Vân thật sự sáng tạo đến kiếm thứ chín, vậy hắn không chỉ phải đổi danh hiệu thành Cửu Kiếm Tôn, mà kiếm thứ chín của hắn chắc chắn là một kiếm kinh thiên động địa quỷ khiếp thần sầu.
Vị này là nhân vật có hy vọng lên đến Thần Kiều cảnh nhất trong những cường giả thế hệ bọn họ ngày xưa, nhưng đáng tiếc hắn chỉ tập trung vào kiếm đạo, bằng không hiện giờ có lẽ hắn cũng đã là cường giả Thần Kiều cảnh.
Thực lực của vị này rất đáng sợ, Công Dương Khí chưa từng qua lại với hắn, cũng không dám đi chọc vào đối phương, nếu như thật sự có Tư Đồ Chiêu Vân đứng ra nói muốn bảo vệ hắn, vậy cho dù đối mặt với cả Địa Phủ, Công Dương Khí cũng có một chút tự tin.
Phạm La Già ho khan một tiếng nói: “Thật ra lần này còn có một người xuất quan, có điều chắc hắn đã xuất quan từ mấy năm trước, lần này ta không truyền tin cho hắn, mà dù hắn biết chuyện của ngươi chắc chắn cũng sẽ mặc kệ.”
“Đó là ai?”
“Chiến Cuồng - Chiến Vô Nhị.”
Công Dương Khí xoa đầu nói: “Hóa ra là tên điên đó.”
Khi xưa tên điên Chiến Vô Nhị khiêu chiến cường giả thiên hạ, thậm chí bị người ta gọi thẳng là Chiến Điên, bởi vì bản thân hắn điên, dù ngươi giảng đạo lý với hắn, hắn ra tay với ngươi. Ngươi bàn lợi ích với hắn, hắn vẫn ra tay ngươi.
Đối với người như thế căn bản là bó tay, hắn không xuất hiện gây rối đã tốt lắm rồi, Công Dương Khí cũng không muốn hắn đến giúp mình.
“Chỉ có bấy nhiêu người?”
Thấy Phạm La Già hồi lâu không cất tiếng, Công Dương Khí không khỏi hỏi.
Phạm La Già nhàn nhạt nói: “Thời gian trăm năm đủ để giết chết rất nhiều người, ba mươi sáu người trên Thiên Bảng Đại Chu, sau chuyện lần này e là lại có mấy vị sắp biến mất, chuyện lớn như Thành Bạch Đế mà bọn họ không xuất hiện, vậy khả năng chín phần mười là bọn họ đã chết. Ngươi và ta có thể tiếp tục giữ tên trên bảng đã là một chuyện may mắn rồi, không chừng sau sự kiện Thành Bạch Đế, trên Thiên Bảng này lại ít đi mấy cái tên quen thuộc.”
Nghe Phạm La Già nói vậy, trong lòng Công Dương Khí cũng không kìm được hơi thổn thức.