Chương 2271 Liên thủ (2)
Đương nhiên so với sát khi và những thứ hung hiểm mà mảnh vỡ thế giới này bày ra lúc đầu thì thứ nguy hiểm hơn thật ra chính là con người, dựa theo những võ giả trước kia đã từng bước vào Bạch Đế Thành thuật lại, ở bên trong Bạch Đế Thành đại bộ phận những cường giả Chân Vũ cảnh vẫn lạc đều là do bị giết trong tay những võ giả khác, chỉ có số ít người là bỏ mạng ngoài ý muốn.
Thêm một người thì sẽ nhiều thêm một phần lực lượng, ngươi liên thủ với ta thì thực lực không đơn giản là chỉ gia tăng gấp đôi đâu."
Công Tôn Vân cười lạnh nói: "Ngươi là võ giả Trung Nguyên, ta thì là người của hải ngoại, trước đó thậm chí hai chúng ta còn động thủ với nhau một lần ở hải ngoại, bây giờ ngươi lại nói là muốn liên thủ với ta, ngươi cho là ta sẽ tin sao?"
Tô Tín lắc đầu nói: "Công Tôn đảo chủ sợ là đã hiểu lầm, những người khác có lẽ sẽ so đo cái gì mà hải ngoại với cả Trung Nguyên, nhưng Tô Tín ta sẽ không như vậy.
Ở Trung Nguyên, địch nhân của Tô Tín ta vốn cũng không ít, huống hồ bản thân ta cũng xuất thân từ Nam Man, hiện tại căn cơ thì lại ở địa bàn của những dị tộc kia là Tây Bắc Đạo, chỉ sợ trong mắt một số người, Tô Tín ta cũng không phải là võ giả xuất thân từ Trung Nguyên, vậy nên đối với việc phân chia võ giả theo khu vực này, ta vẫn luôn không thèm quan tâm.
Hơn nữa lần động thủ ở hải ngoại trước đó, chỉ có thể nói là mọi người đều có lập trường riêng của mình, nếu ta không lấy được Thần Võ Lệnh thì bây giờ ta cũng sẽ không đứng ở đây.
Tương tự như vậy, chư vị cũng đã đạt được một tin tình báo, vậy nên mới có thể lấy được Thần Võ Lệnh mà xuất hiện ở đây, mọi người cũng coi như là đều có lỗ có lời, ít nhất là ai cũng không chịu thiệt, không phải sao?"
Công Tôn Vân nhếch miệng, ngược lại hắn không chịu thiệt thì đúng là thật, chẳng qua Trầm Cửu Phong kia thì đã bị Tô Tín đánh trọng thương, thậm chí ngay cả át chủ bài cũng đã sử dụng, vị kia chỉ sợ bị ăn thiệt cũng không ít.
Công Tôn Vân lạnh nhạt nói: "Nếu là như vậy, Tô đại nhân ngươi có nhiều địch nhân ở võ lâm Trung Nguyên như vậy, vì sao ta lại nhất định phải liên thủ với ngươi? Như thế chẳng phải ta sẽ dễ bị người khác vây công hay sao?"
Tô Tín phất tay áo nói: "Công Tôn đảo chủ có thể đã hiểu lầm một việc, bản thân ta có lẽ sẽ không bài xích ngươi, nhưng những người khác của võ lâm Trung Nguyên thì lại không giống vậy.
Đối với bọn họ mà nói, thái độ khi đụng phải Công Tôn đảo chủ ngươi và khi đụng phải ta cũng sẽ không có gì khác biệt.
Huống hồ Tô Tín cũng không phải là một người cô đơn, đằng sau ta vẫn còn có Địa Phủ, ít nhất bên này vẫn còn có Thần Kiều cảnh, Địa Tạng Vương có thể giúp ta ngăn chặn rất nhiều cường giả.
Liên thủ với Tô Tín ta, ít nhất về vấn đề thực lực thì Công Tôn đảo chủ ngươi cũng sẽ không lỗ."
Công Tôn Vân nhẹ gật đầu, ở những phương diện khác có thể hắn sẽ không tín nhiệm Tô Tín, nhưng chỉ ở phương diện thực lực là hắn đã từng tận mắt nhìn thấy Tô Tín ra tay, thực lực của hắn tuyệt đối là có thể đảm bảo.
Công Tôn Vân suy nghĩ lát rồi nói nói: "Nếu Tô đại nhân đã nói như vậy thì tại hạ cũng từ chối sẽ bất kính."
Trên thực tế đối với việc liên thủ với Tô Tín, đúng là Công Tôn Vân cũng không bài xích như vậy, bởi vì thực lực của võ giả hải ngoại như bọn họ đúng là rất yếu.
Ba tên Chân Vũ ở hải ngoại có thể nói là có thể khinh thường tất cả mọi người, nhưng ở bên trong Bạch Đế Thành này thì đúng là không tính là gì.
Đặc biệt là Chung Xử Huyền của Phương Tiên Đạo Môn, mặc dù trên danh nghĩa hắn ta chính là võ giả hải ngoại, nhưng thật ra Phương Tiên Đạo Môn nên tính là một trong tứ đại Đạo môn mới đúng, hẳn là nên đứng về phía tứ đại Đạo môn bên kia.
Mặc dù lần này chưởng giáo của Thái Nhất Đạo Môn 'Nguyên Khư Tán Nhân' Huyền Trần Tử cũng không tới, nhưng có Lý Bá Dương ở đó, Chung Xử Huyền đứng về phía Lý Bá Dương phía bên kia nhất định là có tiền đồ hơn là phải pha trộn với những võ giả hải ngoại như bọn họ.
Vậy nên cứ như vậy, võ giả hải ngoại như bọn họ coi như ít đến đáng thương, chỉ còn lại hai người.
Đương nhiên cho dù có liên thủ thì Công Tôn Vân cũng không hề từ bỏ cảnh giác đối với Tô Tín, dù sao vị này cũng không phải là hậu bối dễ dàng đối phó.
Mặc dù Công Tôn Vân là người phúc hậu, nhưng hắn cũng không phải là kẻ ngốc, dù sao tâm phòng bị người vẫn không thể không có, nếu ngay cả tính cảnh giác mà hắn còn không có thì hắn cũng không thể tu luyện đến Chân Vũ cảnh.
Ngay tại thời điểm Tô Tín và Công Tôn Vân liên thủ thì ở cách đó trăm dặm, trong một vùng sơn cốc, quanh thân Mạc Vô Vi tùy ý xuất hiện đạo uẩn, không thấy chút khói lửa nào, nhưng đẩm sâu của sơn cốc này lại bắt đầu bốc hơi, hơi nước không ngừng tiêu tán, lộ ra một thứ kinh khủng ở trong đó.
Chỉ thấy một con cự thú dài mấy chục trượng cứ như vậy mà chiếm cứ ở đầm sâu, nhìn giống rắn nhưng lại không phải rắn, nhìn giống giao nhưng lại không phải giao, mặc dù có thân rắn, nhưng đầu lại mọc ra một cái sừng, mắt để lộ ra điện mang.
Đầm nước bị bốc hơi, cự thú kia phẫn nộ gào thét lên một tiếng, gầm thét vọt về phía Mạc Vô Vi.
Nhưng đúng lúc này một tay của Mạc Vô Vi lại phất lên, đạo uẩn vô hình quấn quanh người con cự thú này, theo động tác nắm chặt tay của hắn ặt, cự thú kia lập tức gào thét một tiếng, tựa như bị một bàn tay vô hình hung hăng nắm lấy, trực tiếp bóp thành hai mảnh!
Trong nháy mắt cả một trời mưa máu văng ra, thi thể cự thú ầm ầm rơi xuống đất phát ra một tiếng vang thật lớn.
Một tay của Mạc Vô Vi phất lên, lúc này một thanh trường kiếm có chút rỉ dâng lên từ bên trong đầm, rơi vào trong tay của hắn, hiển nhiên con cự thú trước đó ẩn nấp tại trong đầm chính là để bảo vệ thanh trường kiếm này.
Theo chân khí của Mạc Vô Vi bộc phát, những vết rỉ kia liền tiêu tán, phong mang trên thanh trường kiếm lại lần nữa lấp lánh trở lại.
Mạc Vô Vi nhắm mắt, lẩm bẩm nói: "Không phải thần binh nhưng lại hơn hẳn thần binh, đây cũng là sản phẩm của một thế giới khác sao? Quả nhiên là cơ duyên trăm năm mới gặp."
Loại vũ khĩ cấp bậc thần binh này cho dù là Chân Vũ cảnh cũng không phải ai cũng có một thanh, kết quả hiện tại Mạc Vô Vi vừa mới bước vào nơi này đã có một thanh gần như so được với thần binh, có thể thấy cơ duyên của Bạch Đế Thành này rốt cuộc lớn đến mức nào.
Nhưng vào lúc này, hai thân ảnh đột nhiên hạ xuống, đó chính là ‘Tinh Thần Tử’ Trần Huyền Tông và ‘Liệt Thiên Thần Tướng’ Ngụy Cửu Lăng.
PS: Chương trước thời gian Bạch Đế Thành mở ra hẳn là trăm năm một lần, là do Thất Nguyệt nhớ nhầm, đa tạ mấy vị thư hữu đã sửa, ta cũng đã thay đổi, gần đây hơi vất vả, có vẻ như trí nhớ của ta cũng đã giảm sút.