Chương 2272 Hận ý của Mạc Vô Vi
Trần Huyền Tông và Ngụy Cửu Lăng hai mặt nhìn nhau, mặc dù bọn họ là bạn tốt với Mạc Vô Vi, nhưng thật sự là bọn họ cũng không biết Mạc Vô Vi còn có một đoạn lịch sử như vậy.
Mạc Vô Vi nói tiếp: "Lúc trước nếu là không có tên tham quan kia ngấp nghé sản nghiệp của Mạc gia ta, hãm hại Mạc gia ta nhà tan cửa nát thì có khả năng cả đời này ta cũng không đi học võ, bước vào con đường võ đạo.
Sau này khi ta đã có thực lực, dù cho không cao, chỉ có Tiên Thiên cảnh, nhưng cũng đủ để diệt sạch toàn bộ gia đình tên tham quan kia.
Mặc dù đã báo được đại thù, nhưng ta vẫn luôn không có cảm giác an toàn, vậy nên ta liền một mực tu luyện, một mực kiếm lấy chỗ tốt cho chính mình, một mực kết giao hảo hữu trên giang hồ, phát triển các mối quan hệ của mình nhiều hơn."
Nhìn Trần Huyền Tông và Ngụy Cửu Lăng, Mạc Vô Vi lộ ra một ý cười vi diệu nói: "Thật ra ta cũng không có dã tâm gì trên võ đạo cả, ta làm nhiều thứ như vậy, chẳng qua cũng chỉ vì ta sợ hãi mà thôi.
Các ngươi có phải cảm thấy rất buồn cười hay không? Vô số cường giả say mê võ đạo kẹt ở cảnh giới này vô số năm, kết quả cho dù đến chết cũng không có đột phá, mà ngược lại, một tên hèn nhát như ta lại là đột phá được đến cảnh giới kia của Lục Địa Thần Tiên, đúng là tạo hóa trêu ngươi?
Cũng bởi vì ta sợ, vậy nên thẳng đến khi ta đạt tới Chân Vũ cảnh mới muốn có một đứa con trai kế thừa hương khói, tu vi Chân Vũ cảnh của ta cũng có thể che chở được dòng dõi, kết quả hắn lại bị người ta giết, cho dù ta có giết hơi mười bộ lạc Đông Di để báo thù cho hắn, thì cuối cùng hắn vẫn phải chết.
Sau này ta lại toàn lực bồi dưỡng cho cháu của ta, tự mình che chở từ đầu đến cuối thì vẫn sẽ có sơ hở, chỉ có thực lực bản thân cường đại mới là vương đạo.
Vậy nên thậm chí ta dù có bỏ tu vi của mình, cũng muốn cho cháu ta hơn ba mươi tuổi phải thăng cấp đến Dung Thần.
Nhưng kết quả hắn vẫn là bị người ta giết, đời ta cũng không thể có người nối dõi, nếu như thế này, vậy bây giờ Mạc Vô Vi ta lấy cái gì mà sống đây? Hiện tại ta còn có thể sống được bao lâu cơ chứ?
Ta đã sợ hãi cả một đời, hao tổn tâm cơ, tính toán vô số cũng không phải là vì chính ta, mà là vì hương khói của Mạc gia ta.
Kết quả hiện tại trong nháy mắt tất cả đã biến mất, vậy bây giờ một thân tu vi này thì có ích lợi gì? Đến tranh cơ duyên ở Bạch Đế Thành này thì cũng có ích lợi gì!"
Sau khi nói xong câu cuối cùng, hai mắt Mạc Vô Vi đã là hoàn toàn biến thành màu đỏ đậm, lộ ra vẻ vô cùng doạ người.
Cả Trần Huyền Tông và Ngụy Cửu Lăng đều im lặng, lý do của Mạc Vô Vi rất đơn giản, nhưng bọn họ vẫn không thể nào hiểu được.
Thân là cường giả Chân Vũ cảnh, chín người thì đến cả chín người theo đuổi cực hạn võ đạo, tu võ cũng chỉ vì bản thân mình.
Có người vì võ đạo mà giết vợ bỏ con, cũng có người bỏ đi tất cả, cho dù có phải vong tình cũng muốn đạt đến đỉnh phong võ đạo.
Những người này cũng rất phổ biến trên giang hồ, cho dù có chút lo lắng cho Chân Vũ cảnh thì thứ mà bọn họ bận tâm cũng chỉ là truyền thừa cho tông môn của mình mà thôi, thậm chí đối với một số võ giả mà nói, có thể truyền thừa võ đạo cho đệ tử thậm chí quan trọng hơn so với truyền cho nhi tử của mình.
Bởi vì dòng dõi huyết mạch của mình trong tương lai có khả năng sẽ hoàn toàn biến mất, nhưng truyền thừa võ đạo của hắn sẽ luôn được lưu truyền xuống.
Bây giờ thấy Mạc Vô Vi vì dòng dõi huyết mạch của mình bị giết mà điên cuồng, mặc dù bọn họ không thể nào lý giải, nhưng lại có thể cảm nhận được sự quyết tâm của hắn.
Trần Huyền Tông thở dài một hơi nói: "Mạc huynh, ngươi muốn giết Tô Tín thì đương nhiên chúng ta cũng sẽ hỗ trợ, thế nhưng Tô Tín kia cũng không dễ giết.
Sau lưng của hắn lại còn có Địa Phủ, là một trong hai cung của Thiên Địa, cường giả Thần Kiều cảnh không phải thứ mà chúng ta có thể đối phó được."
Trên mặt Mạc Vô Vi lộ ra một ý cười quái dị nói: "Ơ đây cũng không chỉ có một vị Thần Kiều cảnh, Địa Phủ, Thiên Đình, Tạo Hóa Đạo Môn, Thiếu Lâm Tự, quan hệ nhân quả giữa bọn họ còn vô cùng thú vị.
Các ngươi yên tâm, ta tới tìm các ngươi để nhờ hỗ trợ chứ không phải là muốn hại chết các ngươi, nếu như không có niềm tin tuyệt đối, ta tuyệt đối sẽ không ra tay."
Thấy Mạc Vô Vi nói như vậy, lúc này Trần Huyền Tông mới nhẹ gật đầu, tiếp nhận thanh trường kiếm trong tay Mạc Vô Vi.
Tô Tín cũng không biết chuyện Mạc Vô Vi vừa mới tiến vào nơi này đã tính kế muốn giết mình.
Dù sao hiện tại đối với Tô Tín mà nói, mục đích hàng đầu của hắn là dùng toàn bộ sức lực để thu hết đồ tốt bên trong mảnh vỡ thế giới này.
Đối với việc tích lũy cho Thần Kiều cảnh thì Tô Tín cũng đã chuẩn bị rất đầy đủ, nhưng một bước cuối cùng kia thì hắn vẫn không thể nào vượt qua được, phần cơ duyên này có sẽ ở bên trong Bạch Đế Thành, nhưng hắn có thể đoạt được hay không thì vẫn còn là một ẩn số.