← Quay lại trang sách

Chương 2280 Cung điện quỷ dị (2)

Thật ra sau khi tới khu vực này thì bọn họ cũng không cần phải đi tìm nữa, bởi vì bọn họ chỉ cần nhìn lên một chút là đã có thể thấy được cung điện hình rồng rồi.

Hiện tại, vị trí mà đám người Tô Tín đứng chính là ở giữa một mảnh núi non trùng điệp, chỉ thấy dãy núi cao nhất trông giống như long xà uốn lượn, phía trên có vô số tòa kiến trúc tọa lạc ở nơi đó, lớp ngoài của tường gạch đều hiện lên một tầng kim sắc, nếu cách xa nhìn hoặc nhìn từ trên xuống thì những tòa cung điện liên tiếp nhau này tựa như một cái đầu của con cự long, vô cùng hùng vĩ tráng lệ.

Chỉ là dường như toàn bộ dãy núi này đã trải qua động đất, những dãy núi vốn dĩ dính liền với nhau, nay cũng đã vỡ vụn thành mấy khối, cung điện tọa lạc ở bên trên cũng theo đó mà bị đổ sụp.

Hơn nữa, bởi vì trong thời gian dài không có người quản lý, vốn dĩ những tòa cung điện mạ vàng được bảo tồn hoàn hảo ở phía trên cũng đã bắt đầu sập xuống, khiến cho toàn bộ dãy cung điện lộ ra vẻ vô cùng rách nát, không còn dáng vẻ huy hoàng trước đó.

Công Tôn Vân thở phào một hơi, đối với hắn mà nói, ở hải ngoại, hắn rất ít khi có thể thấy được những tràng cảnh hùng vĩ như thế này.

Bên trong dãy cung điện này, vị trí đầu rồng mới là chủ điện chính, vậy nên đám người cũng trực tiếp đi về phía chủ điện, đồng thời cẩn thận cảm nhận từng động tĩnh bên trong cung điện.

Tô Tín vừa đi vừa nhìn cảnh sắc chung quanh nói: "Nơi này hẳn không phải vì chiến loạn mà hoang phế."

Hiện tại, mặc dù chỗ đại điện mà đám người Tô Tín đứng gần như đã hoang phế, nhưng trên thực tế cũng không có vết tích giao đấu.

Giống như tòa đại điện này tự nhiên trở nên hoang phế, một ngôi đại điện vốn dĩ phải rộn rộn ràng ràng ngay lập tức đã trở nên hoàn toàn tĩnh mịch.

Công Tôn Vân gật đầu nói: "Đúng là như thế, dường như trong nháy mắt người ở bên trong tòa đại điện này tự nhiên bốc hơi vậy."

Nói xong, Công Tôn Vân còn chỉ vào đống bồ đoàn, thư tịch và các thứ ở bên đại điện.

Chỉ là đã trải qua bao nhiêu năm, những sách vở kia thật ra cũng đã hóa thành tro từ lâu, theo động tác sau khi đi vào của đám người, chỉ một trận gió nhẹ thổi qua, tất cả những loại sách vở kia đều hóa thành tro bụi.

Lại nhìn mấy đồ vật còn sót lại, tất cả mọi người đều có thể tưởng tượng ra được, bình thường đại điện này phải phồn vinh đến mức nào.

Người ngồi ở chủ vị hẳn là trưởng giả của tông môn này, hắn đang truyền đạo và giải đáp nghi hoặc cho những đệ tử trẻ tuổi dưới kia.

Phía dưới đại điện cũng là đông đảo đệ tử trẻ tuổi ngồi xung quanh đang nghe giảng, kết quả trong nháy mắt, nơi này liền phát sinh những biến hóa nghiêng trời lệch đất, khiến cho những người này phải vội vã rời đi, kết quả cũng không hề trở về nữa.

Loại tràng cảnh quỷ dị của nơi này khiến cho trong lòng mọi người ở đây đều cảm thấy rét run.

Triệu Vũ Niên cau mày nói: "Nơi này có thể có liên quan đến Nhân Hoàng ngày xưa, mặc kệ thứ mà đám người ở đây tu luyện có phải võ đạo hay không, nhưng thực lực của bọn họ chắc chắn sẽ không yếu như thế giới của chúng ta, thậm chí còn mạnh hơn rất nhiều.

Kết quả, nhiều người đột nhiên biến mất như vậy, thậm chí ngay cả thế giới cũng đã vỡ vụn, trong đó một mảnh vỡ thế giới đã rơi vào nơi này, rốt cuộc là bọn họ đã từng trải qua thứ gì?"

Tô Tín lắc đầu, cũng không nói lời nào, bởi vì một môn bí pháp nguyên thần mà hắn có được nhờ phiến đá bạch ngọc chính là lấy ra từ bên trong đó, uy năng vô cùng cường đại, dựa theo cách mà Tô Tín chỗ suy diễn, nếu quả thật môn bí pháp này mà được thi triển đến cực hạn, nói không chừng thật sự có thể đạt tới cảnh giới có thể bỏ đi thân thể, đạt tới cảnh giới nguyên thần bất tử.

Kết quả, một thế giới như thế mà bây giờ lại bị tàn phá thành từng mảnh nhỏ, người ở trong đó cũng biến mất toàn bọ, tương lai thế giới của bọn họ có khi nào một ngày nào đó cũng sẽ trở thành như vậy hay không? Điểm này không ai có thể biết được.

Không biết mới là kinh khủng nhất, vô luận ở bất cứ đâu thì chuyện này cũng đều như thế.

Bên trong đại điện không có quá nhiều vật có giá trị, đám người trực tiếp vòng qua đại điện, thăm dò về phía đằng sau.

Chỉ tiếc, bởi vì thời gian trôi qua quá lâu, dẫn đến những vật này gần như đều đã hóa thành tro bụi, đám người Tô Tín gần như không đoạt được bất cứ thứ gì.

Ba người nhìn nhau, quy mô của toà này di tích tông môn gần như đã là tông môn lớn nhất ở trên đường tới đây, kết quả bên trong lại không có gì sao?

Đúng lúc này, Tô Tín cảm nhận được ở chỗ sâu nhất dường như có một cỗ bạo động quen thuộc, không phải là lực lượng thuộc về thế giới này, đó chính là lực lượng kinh khủng mà Tô Tín đã từng thấy qua, một loại lực lượng khiến cho Tô Tín không thể nào quên được.

Nhân Hoàng!

Cỗ lực lượng bạo động bất ngờ này đến từ Nhân Hoàng, mặc dù bạo động rất nhỏ, nhưng nó lại có cùng nguồn gốc với lực lượng mà Nhân Hoàng để lại, Nhân Hoàng, chắc chắn cũng đã từng tới nơi này!