Chương 2297 Một đòn giết chết
Phạm La Già thực lực yếu nhất chết chẳng sao cả, ban nãy giao thủ mấy bận liên tiếp, mặc dù bọn họ chịu thiệt, nhưng gần như cũng đã thăm dò hết thực lực của Tô Tín.
Vì thế bây giờ có thêm hai người Trần Huyền Tông và Ngụy Cửu Lăng, lần này bọn họ sẽ không thua nữa.
Tô Tín híp mắt nhìn Trần Huyền Tông và Ngụy Cửu Lăng nói: “Hai vị, hình như thù giận giữa ta và hai người các ngươi còn chưa đến mức nhất định phải không chết không thôi, đúng chứ? Hay là quan hệ của hai người các ngươi và Mạc Vô Vi tốt đến nỗi có thể quyết đấu sinh tử vì hắn?”
Trần Huyền Tông và Ngụy Cửu Lăng đều không lên tiếng, nếu tính thù hận, chuyện trước kia bọn họ và Tô Tín cùng lắm chỉ có thể coi là xích mích nhỏ mà thôi, bởi vì thậm chí song phương chưa từng gặp mặt.
Nếu đổi thành tình huống bình thường, chuyện như vậy hai bên đều sẽ nhớ trong lòng, cùng lắm khi gặp mặt sẽ âm dương quái khí nói đểu hai câu thôi, chứ không ảnh hưởng quá nhiều.
Nhưng tình huống bây giờ lại khác, trong đó có xích mích giữa bọn họ, cũng có nhân tình của Mạc Vô Vi, đương nhiên quan trọng hơn là đồ của Mạc Vô Vi cho bọn họ khiến bọn họ rất động lòng, không chỉ là thanh trường kiếm có thể so được với thần binh trong tay Trần Huyền Tông, về sau chỉ cần là cơ duyên bảo vật Mạc Vô Vi tìm được, hắn cho Ngụy Cửu Lăng hết, điều này khiến bọn họ không thể từ chối.
Vì thế sau quãng trầm mặc, Ngụy Cửu Lăng chỉ thản nhiên nói: “Giết người không cần lý do, những năm qua võ giả Chân Vũ cảnh ngã xuống trong thành Bạch Đế này cũng không ít, hiện tại Phạm La Già đã chết trong tay ngươi, ngươi lại chết trong tay của chúng ta, điều này rất công bằng, không phải sao?”
Vừa nói dứt lời, Ngụy Cửu Lăng đã ra tay.
Trăm năm trước, quan hệ của hắn, Trần Huyền Tông và Mạc Vô Vi cũng không tệ, vậy nên ba người bọn họ cũng thường xuyên liên thủ với nhau, độ ăn ý không phải người bình thường có thể so sánh được.
Còn Bạch Liên Thánh mẫu và Ngạc Nhĩ Đa tạm thời cứ kệ bọn họ, bọn họ đồng ý ra tay thì đứng bên tiếp ứng là được rồi, gắng gượng phối hợp với bọn họ, Ngụy Cửu Lăng có cảm giác bó tay bó chân.
Ngày xưa Ngụy Cửu Lăng là võ giả xuất thân từ quân đội Đại Tấn, võ đạo của hắn có đặc điểm rõ ràng của quân đội, cứng rắn hung hăng, chú trọng chủ yếu vào lực sát thương.
Một thanh phương thiên họa kích đen như mực xuất hiện trong tay Ngụy Cửu Lăng, trường kích khuấy đảo thiên địa, ầm vang hạ xuống phía Tô Tín, chỗ nó đi qua, đại địa rung chấn, hư không vỡ vụn!
Phía trước Tô Tín có vô số đường kiếm khí bay lượn, có kiếm ý nhiễm huyết sát chi khí, cũng có kiếm ý nhiễm tử vong chi lực, còn có Huyền m kiếm khí đến từ Vạn Đạo Sâm La của Tô Tín.
Những kiếm khí này hội tụ thành một thanh kiếm to lớn vô hình, đụng vào phương thiên họa kích kia, nhất thời một cơn chấn động kinh khủng bùng nổ.
Chỉ giao thủ một chiêu, Tô Tín đã có thể cảm giác được thực lực của Ngụy Cửu Lăng tuyệt đối mạnh hơn Ngạc Nhĩ Đa một bậc.
Nhiều loại kiếm ý của mình ngưng tụ thành một thể, nhưng cũng không thể ngăn cản trường kích cuồng bạo của đối phương, trái lại rơi vào tình trạng giằng co sức mạnh.
Cũng may trường kích trong tay Ngụy Cửu Lăng chỉ là thiên binh cực phẩm, không phải thần binh, chỉ tăng cường cho hắn một lượng chân khí có hạn, nếu không hiện tại người rơi xuống thế hạ phong chính là Tô Tín.
Đương nhiên hiện giờ Tô Tín không mang Duy Ngã Đạo Kiếm trên người, nếu có Duy Ngã Đạo Kiếm ở đây, kiếm đạo chi uy của Tô Tín mới có thể phát huy đến đỉnh cao, như vậy người thua sẽ biến thành Ngụy Cửu Lăng.
Sau khi Ngụy Cửu Lăng ra tay, Trần Huyền Tông ra tay sát theo sau.
Hắn là truyền nhân của Quan Tinh Đạo Môn thượng cổ, trên thực tế thực lực bản thân Trần Huyền Tông cũng không quá mạnh mẽ.
Trong truyền thừa của Quan Tinh Đạo Môn võ kỹ chỉ chiếm một phần không nhiều, tinh túy chân chính của Quan Tinh Đạo Môn nằm ở các loại bí thuật thần thông họ lĩnh ngộ được khi quan sát ngôi sao mọc rồi lặn, trong đó có tử vi bói toán, cũng có trận pháp, thậm chí còn có bí pháp nguyên thần, tóm lại vô cùng hỗn tạp.
Chỉ có điều những thứ lộn xộn này gộp lại, có thể phát huy ra một số uy lực lạ thường.
Trong khoảnh khắc Ngụy Cửu Lăng ra tay, hai tay Trần Huyền Tông kết ấn, thanh trường kiếm lấy được từ Mạc Vô Vi lập tức bùng lên ánh sao chói mắt.
Trường kiếm lơ lửng giữa trời, điều khiển hoàn toàn bằng sức mạnh nguyên thần của bản thân Trần Huyền Tông, phảng phất như kiếm tiên trong truyền thuyết, mang theo uy lực khác thường rền vang hạ xuống, nhắm thẳng vào Tô Tín!
Bạch Liên Thánh mẫu và Ngạc Nhĩ Đa liếc mắt nhìn nhau, lúc này không ra tay còn chờ đến khi nào? Ngay cả Mạc Vô Vi trước bị Tô Tín đánh trọng thương giờ cũng gắng gượng dồn chân khí, xông về phía Tô Tín.
Năm người liên thủ đánh hội đồng, uy lực mạnh hơn trước gấp mấy lần, lần này bọn họ phải xem xem Tô Tín chống đỡ thế nào!
Chỉ có điều hiện giờ, trong mắt Tô Tín không hề có sự hoảng sợ, trái lại hắn để lộ một tia cười nhạo.
Mọi người chưa kịp phản ứng lại, bên cạnh Ngụy Cửu Lăng đột nhiên truyền đến một cơn chấn động đáng sợ.