Chương 2368 Không Trừng (2)
Thiếu Lâm Tự tuy rằng sẽ không giết những võ giả trong Hắc ngục kia, nhưng sự cô tịch trong Hắc ngục lại có thể bức điên người khác.
Đặc biệt là một số võ giả cấp thấp tâm trí không cứng cỏi sau khi bị giam trong Hắc ngục thường bởi vì không chịu được tình cảnh này mà tự sát.
Vì lẽ đó bên dưới vẻ ngoài huy hoàng của Thiếu Lâm Tự kia, bên trong Hắc ngục lại ẩn chứa âm tà oán khí nặng nề, so với ma đạo còn mạnh mẽ hơn.
Một võ giả tu luyện phật môn công pháp bị ném tới nơi như thế, đừng nói tu luyện, không tẩu hỏa nhập ma là tốt lắm rồi.
Vì lẽ đó nên bây giờ Không Hành mới hoài nghi thực lực của Không Trừng rốt cuộc còn được bao nhiêu.
Huyền Minh không quản hắn mà trực tiếp kêu Không Ngộ cũng đi tới Hắc ngục.
Là Giới luật đường thủ tọa đời trước, phần lớn tội nhân trong Hắc ngục đều là hắn tự mình thẩm phán và giam giữ, chỉ là hắn vĩnh viễn cũng không nghĩ đến hắn sẽ giam chính sư đệ của mình ở trong đó.
Lúc trước Không Ngộ là người thiết diện vô tư, thậm chí có thể nói là kẻ không hiểu nhân tình, chỉ có một người có thể hắn sẽ mở ra một con đường, vậy thì chình là Không Trừng.
Bất luận Không Trừng ở bên ngoài là uống rượu cũng được, hay là tùy ý làm bậy cũng được, phần lớn đều là hắn dọn dẹp cho Không Trừng.
Không nghĩ tới cuối cùng mọi chuyện làm lớn lên, lớn đến mức một Giới luật đường thủ tọa như hắn không thể chống đỡ nổi nữa.
Hắc ngục của Thiếu Lâm Tự và tháp trấn ma đều ở núi sau Thiếu Lâm Tự bên trong một cái viện đơn độc.
Đi vào trong sân ở chính giữa có thể nhìn thấy một toà tháp chín tầng màu đen ở trong đó.
Tháp cao chín tầng này chỉ có một cánh cửa, đến một cái cửa sổ cũng không có, bên trong tháp lấp kín những tảng đá khắc chú văn.
Đây chính là tháp Trấn Ma đại danh đỉnh đỉnh đây, nơi thật sự trấn áp m đầu không phải trên tháp mà là dưới tháp.
Bên dưới chín tầng tháp Trấn Ma còn có mười tám tầng khác, tượng trưng mười tám tầng địa ngục, mỗi một tầng bên trong tháp Trấn Ma chỉ giam giữ một người.
Chỉ có điều cho tới nay mười tám tầng này vẫn chưa đầy, nguyên nhân rất đơn giản, không phải là bởi vì ma đầu quá ít, mà là ma đầu bị phế đi võ công ở đây hầu như đều chỉ gượng được mấy năm đã chết, không thì sẽ trường kỳ chiếm lấy vị trí không buông.
Phía sau tháp Trấn Ma còn có một cái cửa sắt đen to lớn, phía dưới cửa sắt là Hắc ngục, vị trí của Hắc ngục cũng giống vậy là ở dưới lòng đất, càng đi xuống không gian càng nhỏ, càng ở nơi sâu nhất thì người phạm tội nghiệt cũng lại càng nặng.
Không Trừng bị nhốt tại nơi sâu nhất của Hắc ngục, có thể tưởng tượng được lúc trước hắn gây ra cho Thiếu Lâm Tự thương tổn lớn bao nhiêu.
Hắc ngục chính là nơi trọng địa của Thiếu Lâm Tự, hai người thủ vệ ở cửa đều có thực lực Hóa Thần cảnh, nhìn thấy Huyền Minh tới đây, bọn họ dồn dập cung kính chắp hai tay tạo thành chữ thập hành lễ.
"Mở Hắc ngục ra đi."
Nghe Huyền Minh ra lệnh, cửa lớn Hắc ngục ầm ầm một tiếng mở ra, trầm trọng dị thường, thậm chí ngay cả võ giả Hóa Thần cảnh cũng có chút vất vả.
Hơn nữa theo cửa lớn mở ra, một luồng âm tà oán khí nồng nặc phả vào mặt, khiến Huyền Minh cùng Không Ngộ đều có chút khó thích ứng.
Chờ đến sau khi bọn họ bước vào trong Hắc ngục, những tội nhân bị giam ở trong đó dồn dập đập lan can rống to, phát ra từng trận âm thanh như quỷ khóc sói tru.
"Thả ta ra ngoài!"
"Cao tăng Thiếu Lâm Tự từ bi, ta thật sự biết sai rồi, các ngươi thả ta ra ngoài đi!"
"Con lừa trọc đáng chết! Có bản lĩnh thì giết lão tử đi, mười tám năm sau lão tử lại là một hảo hán, chuyên chém các ngươi những con lừa trọc giả nhân giả nghĩa này!"
Đối với những lời hoặc xin tha, hoặc chửi rủa Huyền Minh đều không để ý, bọn họ cũng đã bị phong ấn tu vi rồi, thậm chí bọn họ đeo còng tay xiềng chân cũng có chứa trận pháp, có thể chế trụ tu vi thân thể của bọn họ, chưa đến kỳ hạn, ai cũng không ra được.
Huyền Minh cùng Không Ngộ tiếp tục đi xuống, người càng ngày càng ít, có thể bị giam ở nơi thấp nhất của Hắc ngục dường như đời này cũng đã không còn hi vọng ra ngoài rồi.
Đến tầng cuối cùng của Hắc ngục, xuất hiện trước mắt Huyền Minh cùng Không Ngộ chỉ có một nhà giam kỳ lạ.
Nhà giam này bên trong không có song sắt khắc trận pháp, tội nhân ở trong cũng không mang còng tay, xiềng chân phong ấn thực lực, bởi vì không cần thiết, là tự hắn phong ấn tu vi của chính mình, hắn muốn đi, người khác không ngăn được, hắn ở lại đây chỉ là vì muốn chuộc tội mà thôi.
Huyền Minh nhìn bóng người trong phòng giam kia, quần áo trên người đã không nhìn ra màu sắc, râu tóc cũng dài tới đất, căn bản là không nhìn rõ khuôn mặt.
Hơn nữa hắn còn đang nhắm hai mắt lại, nếu như không phải Huyền Minh có thể cảm nhận được rõ rệt tiếng hít thở của hắn, hắn thậm chí còn cho rằng người trước mắt này đã là một kẻ đã chết rồi.
Hơn nữa này đây vẫn là lần đầu Huyền Minh nhìn thấy Không Trừng, lúc chuyện của Không Trừng xảy ra tuy rằng hắn cũng đã gia nhập Thiếu Lâm Tự rồi, nhưng vào lúc ấy Huyền Minh mới chỉ là tiểu sa di không học được võ đạo mà thôi, căn bản cũng không có tư cách đi gặp nhân vật cấp bậc này.