← Quay lại trang sách

Chương 2369 Dẫn đường

Mà lúc này nhìn thấy bộ dạng này của Không Trừng bộ dạng này, Không Ngộ trong lòng có chút cảm giác khó chịu.

Ngày xưa Không Trừng mặc dù là hòa thượng, nhưng bởi vì hắn từ rất sớm đã bước vào Hóa Thần cảnh, vì lẽ đó dung mạo vẫn luôn duy trì dáng dấp tuấn lãng hơn hai mươi tuổi, cũng là nhân vật tuấn kiệt trên giang hồ.

Kết quả bây giờ sao? Đã trở thành dáng vẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ.

"Sư đệ." Không Ngộ nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Không Trừng mở mắt ra, sắc mặt Huyền Minh hơi có chút biến hóa.

Bởi vì trong ánh mắt Không Trừng quả thực hắn không nhìn thấy một chút ý chí sống sót nào, giống như một kẻ đã chết vậy.

Là ánh mắt tĩnh mịch không mang theo chút tình cảm nào, có thể nói đối với người trước mắt này, còn sống hay đã chết cũng không có gì quá khác nhau.

"Sư huynh, huynh đến gặp ta rồi à? Là Thiếu Lâm Tự có chuyện gì xảy ra sao?"

Không Trừng nói một câu, âm thanh khàn khàn khó nghe, giống như hạt cát ma sát vào cửa sắt.

Không Ngộ mở miệng, nhưng lại không biết nên nói gì, cuối cùng hắn chỉ có thể nói: "Sao ngươi biết?"

Không Trừng chớp chớp mắt, nhưng bên trong đó vẫn là một mảnh hư vô tĩnh mịch.

Hắn dùng âm thanh không mang theo chút cảm tình nào nói: "Nếu như Thiếu Lâm Tự không xảy ra chuyện, sao các huynh lại đến thăm tội nhân như ta? Kỳ thực ta ước gì các huynh không tới, vì một khi các huynh đến, chứng tỏ rằng Thiếu Lâm Tự gặp phải đại địch uy hiếp đến căn cơ, thậm chí nguy hiểm đến mức Thiếu Lâm Tự cũng tội nhân như ta ra tay. Nhưng mà cũng được, vì ngày đó ta đã chờ rất lâu rồi, ta nợ Thiếu Lâm Tự, chỉ có thể dùng chính cái mạng này của ta đền trả. Chờ đem ta mạng của mình trả lại cho Thiếu Lâm Tự xong, ta liền có thể an tâm đi tìm Tiểu Di rồi."

Tiểu Di trong miệng Không Trừng hẳn là Thánh nữ m La tông kia, nhìn thấy hắn hiện tại vẫn nhớ mãi không quên ma nữ kia, Huyền Minh không khỏi cau mày nói: "Không Trừng sư thúc, chẳng lẽ lúc đó người không hề hối hận sao?"

Trong ánh mắt tịch mịch của Không Trừng lóe lên một vệt hào quang nhỏ yếu, nhưng lập tức liền lại trở nên ảm đạm.

Hắn nhàn nhạt nói: "Hối hận? Từng có hối hận, nhưng ta nhưng không hối hận quen biết Tiểu Di, mà là hối hận ta không có năng lực dẹp loạn ân oán của Thiếu Lâm Tự cùng m La tông lúc đó.”

Huyền Minh trầm giọng nói: "Có vài ân oán không cần dẹp loạn, m La tông ngày xưa thân là một trong Cửu Ngục Tà Ma, làm nhiều việc ác, phát hiện dư nghiệt của bọn họ, Thiếu Lâm Tự ta đương nhiên phải tiêu diệt.”

Không Trừng nhìn Huyền Minh, thật giống như nhìn thấy những sư huynh sư đệ của mình ngày xưa, hắn thở dài một tiếng nói: "Thiện ác chính tà, ân ân oán oán, quay đầu lại cũng chỉ là công dã tràng mà thôi, sai rồi, tất cả mọi người đều sai rồi!"

Huyền Minh vừa muốn nói cái gì, nhưng lúc này Không Trừng đột nhiên đứng dậy, khí thế trên người dâng lên nhanh chóng, tựa như muốn xuyên thủng toàn bộ hắc ngục.

Bị giam giữ gần trăm năm, thực lực của Không Trừng không chỉ không thụt lùi, trái lại để Huyền Minh mới lên cấp Chân Vũ cảm nhận được một tia áp lực dày đặc!

Phật nói tứ đại giai không, Không Trừng trong lòng đã vô yêu vô hận, không oan không oán, nhưng này cũng không phải tứ đại giai không nhìn thấy thế sự, mà là đã không còn chút ý chí sống nào, tứ đại giai không tĩnh mịch bình thường.

Đối mặt áp lực của Tô Tín áp lực, Thiếu Lâm Tự bên này hầu như là vận dụng toàn bộ lá bài tẩy đến ứng chiến, mà Tô Tín tuy rằng nhìn như khí thế hùng hổ mang theo đại quân đi tới Thiếu Lâm Tự, một bộ dạng muốn tàn sát Thiếu Thất sơn nhưng trên thực tế phái một nhóm ám vệ ở trong bóng tối hành động, Tô Tín chỉ là phụ trách ở bề ngoài dẫn dụ Thiếu Lâm Tự cùng với ánh mắt của một đám người giang hồ mà thôi.

Có lúc giết người dùng dao, có lúc giết người lại dùng não, điều này hoàn toàn quyết định bởi đối thủ của ngươi là ai.

Như trước kia loại đức hạnh như Thiên Cơ Cốc Tô Tín hoàn toàn không cần động não, trực tiếp dùng dao là được rồi.

Mà đối phó Kim Trướng Hãn Quốc Tô Tín lại cần hơi hơi động não.

Nhưng bây giờ đối phó Thiếu Lâm Tự, Tô Tín chưa từng quá coi thường đối phương, một người đứng đầu Phật môn truyền thừa gần vạn năm, có trời mới biết bọn họ đến tột cùng có cái lá bài nào trong tay.

Như tông môn cấp bậc Thiếu Lâm Tự cùng Tạo Hóa Đạo Môn có thể truyền thừa xuống, xưa nay đều không phải tin tưởng sức mạnh của cá nhân, mà là dựa vào những võ giả tinh nhuệ xưa nay đều không phạm sai và những quân bài tẩy để để bảo toàn sức mạnh cho môn phái giữa đại nạn.

Cho nên đối với Thiếu Lâm Tự, Tô Tín sẽ không giống đối phó với Thiên Cơ Cốc trực tiếp đơn giản như vậy.

Đương nhiên Tô Tín vẫn tương đối yêu thích dùng những phương thức đơn giản trực tiếp kia để đối phó kẻ địch, có thể sử dụng sức mạnh mạnh nhất nghiền ép đối thủ, tội gì mất công mất sức tính kế tính tới tính lui?

Lúc này động tác của Tô Tín bên này đã hấp dẫn phần lớn người ánh mắt người trong giang hồ, xem tư thế này của Tô Tín tất cả mọi người đều có thể biết, lần này Tô Tín không phải là đang đùa giỡn, hắn mang theo nhiều người như vậy lên núi Thiếu Thất không phải là du ngoạn đạp thanh mà đi, mà là chuẩn bị muốn tàn sát Thiếu Lâm!