← Quay lại trang sách

Chương 2392 Không chịu thiệt.

Nửa khắc nghe qua rất nhanh, nhưng trên thực tế thì rất chậm, Tô Tín cùng Thích Đạo Huyền đã giao thủ hơn ngàn chiêu, nhưng tất cả mọi người đều có thể nhìn ra, Tô Tín căn bản không phải là đối thủ của Thích Đạo Huyền, lần này căn bản là bị đối phương hoàn toàn áp chế.

Thậm chí nếu Thích Đạo Huyền phần lớn thời gian dùng chiêu thức phòng ngự, Tô Tín đã sớm bị ông đánh cho trọng thương thâm chí là chém giết.

Từ điểm này có thể nhìn ra được Thích Đạo Huyền không hổ danh là cao tăng, ông nói mình chỉ làm cho Tô Tín trọng thương, vậy nên tuyệt đối không làm tổn hại đến tính mạng của Tô Tín.

Mà trái lại Tô Tín ở nơi này, hắn nhưng là rát có vài phần quấn quít chặt lấy cảm giác, đem tất cả những vũ khí của mình ra hết, thật giống không muốn cho Thích Đạo Huyền ăn một ít thiệt thòi, chính mình thật đòi lại một điểm bộ mặt dáng dấp.

Mọi người ở đây không khỏi lắc đầu, Tô Tín trước nay ra tay thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng làm việc rất đại khí, nhưng lần này Tô Tín lại cho bọn họ một luồng phóng khoáng cảm giác.

Mọi người ở đây chỉ có Lữ Phá Thiên ban đầu mang theo tia nghi hoặc, về sau hắn liền nhìn ra một điểm gì đó, trên mặt không khỏi lộ ra một nụ cười vi diệu, chính vị sư đệ này của mình sẽ là người chịu thiệt.

Nửa khắc trôi qua Tô Tín cùng Thích Đạo Huyền giao đấu hơn nghìn chiêu, nhưng hắn một chút lợi thế cũng không chiếm được.

Mọi người ở Thiếu Lâm Tự đều thở phào ra một hơi, lần này bọn họ có thể an tâm rồi, Tô Tín này không uy hiếm được bọn họ.

Bất quá thời gian cũng đã sắp hết, Tô Tín vốn đã đê mê đến cực hạn nhưng cấp tốc đứng lên, hai cổ khí thế quanh người hắn xông lên đến tận trời, trông hệt như ma quỷ, thậm chí đã đạt tới cảnh giới rung chuyển trời đất, một âm một dương, thay đổi khó lường.

Tô Tín ở giữa không trung đột nhiên vươn tay ra, nhưng không, đây không phải là cánh tay của Tô Tín, mà đây là một thanh kiếm.

Tô Tín chập tay như kiếm, hắc bạch lưỡng đạo kiếm trở nên một mảng mông lung, ngưng tụ thành một, theo kiếm Tô Tín hạ xuống, tùy ý ra một chiêu thức kì bí.

Thích Đạo Huyền miệng niệm chú, vô số hoa sen từ người ông tỏa ra, nhưng những hoa sen này đều bị những nhát kiếm chém đi, những chiêu thức mạnh nhất của Tô Tín tung ra đều lần lượt tiêu tan rơi trên mặt đất.

“Ồ!”

Thích Đạo Huyền khẽ ồ một tiếng, ánh mắt lộ ra chút đăm chiêu.

Cái Tô Tín dùng bây giờ không phải là kiếm pháp, mà là kiếm đạo, bất kì chiêu thức nào cũng có ý nghĩa riêng của nó, chỉ có đến cuối cùng kiếm đạo mới là khởi nguồn cho tất cả những chiêu thức mạnh nhất.

Hơn nữa cỗ kiếm đạo làm cho người ta có một loại cảm giác không rõ ràng, thật giống tán tán loạn loạn, cũng không phát triển đến cực hạn.

Cả đám người nhìn Tô Tín ra tay bỗng nhiên sinh ra cảm giác khó chịu, hận không để Tô Tín hiện tại đem những kiếm khí tán tán loạn loạn kia gom lại ngưng tụ thành một luồng, đánh một kiếm, đó mới gọi là nhanh chóng kết thúc.

Nhưng Tô Tín lại không như họ mong muốn, tại thời điểm mấu chốt bỗng thu kiếm lại, lại đánh ra một quyền.

Một quyền này trông vô cùng cổ quái, quyền này trông vô cùng mờ ảo không thấy hình bóng, rõ ràng là một quyền có thể làm nứt trời đất, nhưng không biết vì sao, như thế nội liễm, trong lòng cảm giác khó chịu.

Hơn nữa thân hình Tô Tín không ngừng biến hóa, quyền chưởng chi trảo, các loại chiêu thức không ngừng biến hóa, mà bản thân Tô Tín cũng bắt đầu biến hóa kì dị.

Bên trong mắt trái của hắn ngưng tụ một tia sáng vạn cổ hào quang, ánh mắt sáng như sao.

Mà mắt phải hắn lại ngưng tụ thành một màu đen như vực sâu không thấy đáy, khiến người ta không rét mà run.

Thậm chí trong mắt một số võ giả, Tô Tín bây giờ thậm chí cũng không tính là người, thật giống như trong cơ thể hắn mang theo một ma thần kinh khủng!

Tất cả mọi người đang đợi Ma Thần tung ra một đòn kinh người, nhưng Tô Tín sau khi cùng Thích Đạo Huyền đánh đánh một quyền, những điểm kì lạ trên người đều biến mất, thân thể hắn lập tức lùi về sau.

Tô Tín cười to nhìn về phía Thích Đạo Huyền chắp tay nói: “Không hổ là Liên Hoa Thiền Viện cao tăng, quả nhiên thực lực đứng đầu thiên hạ, tại hạ hổ thẹn không bằng.

Trận chiến lần này ta thua, Thiếu Lâm tự ta tạm thời bỏ qua cho họ lần này, có điều ngày tháng còn dài, Thích Đạo Huyền đại sư ngươi có thể đình chiến một lần, nhưng không nhất định có lần thứ hai.”

Sau khi nói xong lời này, Tô Tín trực tiếp vung tay lên, Huyết Thần Giáo cùng ám vệ nhanh chóng tập trung lại, trực tiếp xoay người rời đi.

Lữ Phá Thiên nhìn Tô Tín với vẻ mặt cổ quái, cũng trực tiếp xoay người rời đi.

Lúc này mọi người ở đây có chút không hiểu được tình huống hiện tại, Tô Tín là có ý gì? Chuyện này liền như thế đầu voi đuôi chuột kết thúc? Bọ họ nghĩ thế nào cũng cảm giác có gì đó không đúng.

Lúc này Thích Đạo Huyền cũng đối với Huyền Minh và Huyền chân cười khổ nói: “Hai vị, các ngươi đúng là trêu vào một đối thủ ghê gớm, vị Tô đại nhân này quả thực không phải là người có thể chịu thiệt.”

Huyền Minh cùng Huyền Chân vẻ mặt nghi hoặc, Huyền Minh kinh ngạc nói: “Có chuyện gì không đúng sao? Tô Tín chẳng lẽ lại có quỷ kế?”