Chương 2417 Mối thù không thể buông bỏ
Thấy Tô Tử Thần vậy mà không chết, trong mắt Trần Bắc Đường lộ ra vẻ kinh ngạc, có điều hắn cũng không có để ý, người này đã bị phế bỏ, một kiếm khách bị hủy hai tay, ngay cả cơ hội dùng kiếm bằng tay trái cũng không có, hắn còn có thể cầm kiếm kiểu gì? Chân sao?
Sau khi đánh Tô Tử Thần bị thương nặng, Trần Bắc Đường lại làm một động tác khiến mọi người ở đây không tưởng tượng nổi.
Trần Bắc Đường cầm kiếm chỉ vào Tô Tín, lạnh giọng nói: “Tô Tín! Phế bỏ con chó thuộc hạ của ngươi chỉ là một chút lãi thôi, tương lai ngày ta tu luyện võ công đại thành, chắc chắn sẽ tới Tây Bắc báo đại thù!”
Mọi người có mặt nhất thời sững sờ, đến giờ bọn họ mới phản ứng lại, thì ra Trần Bắc Đường không có thù với Tô Tử Thần, hắn có thù với Tô Tín cơ.
Chỉ có điều người trẻ tuổi này điên rồ hay ngu ngốc? Chỉ với tu vi Hóa Thần cảnh hiện tại của hắn mà cũng dám cao giọng đòi tìm Tô Tín báo thù? Không sợ bây giờ Tô Tín vung tay đập chết ngươi ư?
Quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Đừng nhìn lần này trên lôi đài, Trần Bắc Đường nổi danh như cồn, thậm chí được vô số cường giả chú ý, nhưng sự chênh lệch giữa hắn và Tô Tín vẫn một trời một vực.
Thậm chí sư phụ của hắn, Cự Linh Kiếm Tôn Sở Trọng Sơn khi đứng trước mặt Tô Tín cũng không dám nói lời này, trước mặt cường giả Thần Kiều cảnh đứng trên đỉnh cao toàn bộ giang hồ, Hóa Thần và Dương Thần không khác biệt gi lớn.
Nhưng lúc này, cũng có một số người biểu cảm vi diệu, bọn họ đã đoán ra suy tính của Trần Bắc Đường, người này có tí khôn vặt.
Bình thường hắn dám nói những lời này với Tô Tín, dù Tô Tín không ra tay, tự nhiên cũng có thuộc hạ của Tô Tín đứng ra khiến hắn hoàn toàn câm miệng.
Nhưng đây là nơi nào? Là đại hội liên minh Đạo môn, Đạo môn nhất mạch đang chuẩn bị nhân cơ hội này hùng bá giang hồ.
Ban nãy người Đạo môn mạnh miệng rằng, bất kỳ võ giả thế hệ trẻ tuổi nào cũng có thể gia nhập Đạo môn tu luyện, hiện tại Trần Bắc Đường đã biểu diễn tu vi của mình, sau đó hắn lựa chọn đến Đạo môn tu luyện, Đạo môn có che chở cho người này không?
Vừa rồi chưởng môn Thần Đao Môn tự mình nói bản thân không phải người thuộc Đạo môn nhất mạch, là chính hắn hèn nhát trước, vậy nên Triệu Cửu Lăng cũng không có cách nào.
Nhưng hiện tại có một võ giả thiên tư xuất chúng đồng ý gia nhập Đạo môn tu hành, chẳng lẽ Đạo môn vẫn bỏ qua sao? Nếu tiếp tục yếu thế trước mặt Tô Tín, vậy liên minh Đạo môn này giải tán luôn đi cho rồi.
Tô Tín nhìn Trần Bắc Đường, vẻ mặt có chút hứng thú, nhàn nhạt nói: “Có rất nhiều người muốn tìm Tô Tín ta báo thù, nhưng kẻ yếu như ngươi thì là lần đầu tiên, ta rất tò mò, rốt cuộc ngươi là ai?”
Tay Trần Bắc Đường nắm lấy cự kiếm, hai mắt đỏ lừ, lớn tiếng nói: “Tô Tín! Ngươi còn nhớ Bá Đao Sơn Trang ở Giang Nam Đạo năm xưa không? Lúc đó chỉ vì Bá Đao Sơn Trang ta không nghe hiệu lệnh của ngươi, ngươi liền dẫn đám thuộc hạ ưng khuyển chó săn tiêu diệt toàn bộ một nghìn bảy trăm tám mươi ba người Bá Đao Sơn Trang, chỉ có một mình ta đi du lịch bên ngoài mới thoát được một mạng. Bao nhiêu năm nay ta lang thang giang hồ, sau khi gặp được sư phụ, ta bỏ đao học kiếm, trong tương lai, ta chắc chắn sẽ giết tới Tây Bắc Đạo, đòi lại công bằng cho Bá Đao Sơn Trang! Một nghìn bảy trăm tám mươi ba oan hồn Bá Đao Sơn Trang đều đang đợi, đợi ngươi xuống dưới gặp bọn họ!”
Sắc mặt Tô Tín không có chút thay đổi nào, hắn chỉ nhàn nhạt lắc đầu nói: “Bá Đao Sơn Trang? Ta đã quên từ lâu rồi, ta diệt vô số môn phái nhỏ không biết là hạng hai hay hạng ba thế này, người muốn tìm ta báo thù nhiều biết bao nhiêu? E rằng không có mười vạn thì cũng có tám vạn oan hồn, người sống ta còn không sợ, chẳng lẽ còn sợ một kẻ đã chết sao?”
Về Bá Đao Sơn Trang, không phải Tô Tín cố tình hạ nhục đối phương, mà là hắn không nhớ nổi thật.
Lúc trước khi ở Giang Nam Đạo, để củng cố địa vị tổng bộ đầu Giang Nam Đạo của mình, Tô Tín đã giết không ít người, cũng diệt không ít tông phái.
Nhưng Tô Tín cũng chỉ nhớ mấy tông môn ban đầu hắn mới tự mình mang người đi diệt, những sự kiện diệt môn còn lại đôi khi Tô Tín còn chẳng có tham gia, ai nhớ được Bá Đao Sơn Trang ở chỗ nào?
Không ngờ dư nghiệt một môn phái nhỏ không biết là hạng ba hay hạng hai lại xuất hiện một nhân vật, lại còn dám ló mặt ra đây hô hào với hắn.
Trong mắt Trần Bắc Đường hận ý ngập trời, nhưng phần nhiều hơn là bất đắc dĩ.
Kẻ thù của mình vậy mà vẫn luôn không thèm đặt mình vào mắt, thậm chí đã quên mất chuyện ngày xưa, không thể không nói đây là một nỗi bi ai cực lớn.
Hiện tại, trong đám người phía dưới, một ông già cũng đeo cự kiếm, dáng người khôi ngô lại mang vẻ mặt lo lắng.
Hắn chính là sư phụ của Trần Bắc Đường, Cự Linh Kiếm Tôn Sở Trọng Sơn.
Trước kia khi Sở Trọng Sơn thu Trần Bắc Đường làm đệ tử cũng đã biết thân phận của hắn, khi đó Tô Tín đã là cường giả Dương Thần cảnh, đồng thời đứng đầu Tây Bắc, chém giết Chân Vũ, trở thành cự phách một phương danh chấn giang hồ, mặc dù Sở Trọng Sơn cũng là cường giả Địa Bảng, nhưng hiển nhiên không thể chọc vào Tô Tín.